Thánh Vịnh 23

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Marcus Bolt, nhóm Lewes, viết...
Tuy sinh ra là người Thiên Chúa giáo học hành tại những trường của giáo hội, và ngay cả khi Bapak nói rằng ta nên giữ đạo mình, nhưng tôi thấy khó chịu phải đi nhà thờ. Trước kia, tôi thường nói đùa đạo mình là môn tâm lí liệu pháp.

Có lẽ latihan khiến chúng ta ‘trực tiếp‘ nghiệm thấy Thượng Đế, nên tôi không còn thấy cần có một mục sư để ‘tiếp nhận‘ thay cho mình. Tôi lấy làm lạ tại sao có những giáo hội bắt ta phải nhớ hết chuyện này tới chuyện nọ. 

Tuy thế, tôi hiểu rõ giá trị của những hôn lễ và tang lễ. Tôi cũng thường tụng niệm Kinh Lạy Cha (theo tôi, đó là toát yếu của Tân Ước) và mỗi ngày cố gắng ăn ở sao cho hợp với phương châm của Chúa là ‘đừng làm những gì cho thiên hạ mà mình không muốn thiên hạ làm cho mình‘.

Vừa rồi, tôi nghe thấy Thánh Vịnh 23 được tụng niệm trong đài truyền hình, và kinh ngạc nhận thấy chưa bao giờ nó thích đáng như trong lúc này, giữa những chuyện xấu xa của chính trị và của Covid. Khi đọc lại, tôi kinh ngạc nhận thấy có những điều tương đồng với latihan, và một lần nữa nhớ tới việc phải quan tâm tới sự cần thiết và chiều sâu của đức tin. Dưới đây là Thánh vịnh 23: 

Mục tử nhân hậu

Thánh vịnh.
Của vua Đa-vít
CHÚA là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành
và bổ sức cho tôi.
Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
vì danh dự của Người.
Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.
Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù.
Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Lòng nhân hậu và tình thương CHÚA
ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,
và tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.

(Bản dịch của nhóm Công giáo Giờ Kinh Phụng Vụ)

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ