Thượng Đế hiểu rõ hơn các y sĩ

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Subagio viết từ Adelaide Australia…


Bà mẹ tôi bị ung thư óc và phải xạ trị tại bệnh viện công cộng ở Solo. Đó là lúc cuối năm 1967.

Khi vợ chồng tôi ở Solo, chúng tôi tới gặp các y sĩ tại bệnh viện. Một vị trong họ cho chúng tôi hay là theo sự chẩn đoán bệnh thì không có gì là tốt đẹp. Căn bệnh mẹ tôi quá nặng, nên ít có triển vọng bà sẽ lành mạnh.

Đầu năm 1968 mẹ tôi chuyển tới Jakarta để có thể gần gũi các con cháu và tiếp tục xạ trị tại bệnh viện công cộng ở Jakarta.

Cũng trong năm đó nhà tôi nhận được một bức thư của gia đình ở Adelaide, Australia, hỏi chúng tôi có muốn về Úc hay không. Nguyên nhân là bà chị nhà tôi bị bệnh sơ cứng rải rác (multiple sclerosis) tái phát, nên cần sự có mặt của chúng tôi để có người chăm sóc.

- Đây là một cơ hội tốt, tôi nói với nhà tôi, để tái lập quan hệ với bà con em. Họ cần sự trợ lực tinh thần của chúng ta. Nhưng mẹ anh lại đau nặng, và chúng ta không biết là bả còn sống được bao lâu nữa. Nếu bây giờ chúng ta quyết định đi Úc, mà bả lại mất chẳng bao lâu sau đó, thì anh sẽ không thể tha thứ cho mình. Trong trường hợp tiến thoái lưỡng nan này, anh sẽ đợi chờ một sự chỉ dẫn từ BÊN TRÊN.

Thái độ của tôi là "op de plaats blijven" (đứng yên tại chỗ) như Bapak thường khuyên: đó là một lĩnh vực vượt ngoài trí tuệ nên không thể định đoạt trong một hoàn cảnh như vậy.

Nhà tôi chấp nhận quyết định đợi chờ sự ‘‘Khuyên Răn từ Bên Trên‘‘ của tôi. Không phải là tôi không dứt khoát, mà là quyết định cho mình “không dứt khoát.‘‘

Phó thác mình cho Ý Thượng Đế là một việc làm tích cực nhất. Đó dứt khoát không là thờ ơ.

Gặp một trường hợp như tôi, nhiều hội viên Subud sẽ vội vã đến tìm Bapak để hỏi xem phải làm gì. Tôi không thuộc hạng người đó.

Sự tiếp nhận…
Một hôm nọ, chắc là trong tháng 8 năm đó (1968) vợ chồng tôi ngồi trên chiếc xe có tài xế của Công Ty Thủy Điện Jatiluhur để từ Jakarta tới Jatiluhur, miền Tây Java. Chúng tôi ngồi phía sau, tôi bên phải, nhà tôi bên trái.

Trong lúc đang trong trạng thái ngủ gà ngủ gật, tôi nghe thấy một tiếng nói thì thầm bên lỗ tai phải. Tuy căn bệnh khó nghe của mình từ lúc còn nhỏ, tôi nghe thấy tiếng nói đó bằng tiếng Java: ‘‘ Titipna Aku wae,“ nghĩa là “cứ giao chuyện đó cho Ta.“

Tôi tỉnh ngủ và biết chắc chắn đó là sự tiếp nhận.

Tôi hiểu rõ được ngay cái thông điệp đó là chỉ việc giao phó mẹ tôi cho Thượng Đế: bà sẽ được lành bệnh khỏi ung thư và vợ chồng tôi có thể đi Úc.

Ngay lúc đó, tôi không còn lo nghĩ cho mẹ tôi và tình trạng có nên đi Úc hay không.

Tôi cho nhà tôi hay việc mình vừa nghiệm được: mẹ tôi sẽ lành bệnh và chúng tôi có thể đi Úc.

Chúng tôi chuẩn bị đi Úc, và tháng 11 năm đó chúng tôi lên đường…

Mẹ tôi hoàn toàn bình phục sau khi chúng tôi về từ Úc. Năm 1984 tôi đem vợ con mình tới gặp mẹ tôi lúc sinh nhật thứ 80 của bà tại Jakarta. Tôi cho bà hay về sự tiếp nhận của mình, khi đáng lí ra bà đã chết vì ung thư óc.

Bà sống cho tới năm 1976, khi bà quyết định sống như vậy là quá đủ rồi: bà tụ họp tất cả các con cháu lại, nói với họ là đừng đau buồn khi mình chết...Vài ngày sau đó, bà ra đi trong một cơn ngủ, với các con cháu ngồi bên cạnh. Đó là một trong những tiếp nhận của tôi, điều này nhà tôi có thể làm chứng.

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ