Một cách tự phát!

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 


Anthony Bright-Paul viết...August 2020

Tôi có mặt trong phòng làm việc của Bapak trong những ngày tháng đầu tiên tại Coombe Springs. Bapak đang hút một điếu kretek (thuốc lá đinh hương). Chợt nhiên người cho tôi hay nếu mình không được phép hút thuốc – Bapak làm một cử chỉ như búng điếu thuốc ra ngoài cửa sổ – nếu đó không là Ý Thượng Đế, điếu thuốc sẽ biến đi mất.

Điều đó khiến tôi hỏi người về những động tác của những nhà tu hành trong các giáo đường. Bapak cho hay ban đầu tất cả những động tác đó không do học hỏi, mà là toàn bộ các lễ nghi đều xuất phát từ tâm hồn.

Khi lần đầu nhìn thấy những động tác của lối tu Gurdjieff, Bapak nói tốt hơn là họ nên ‘nhắm mắt lại.‘ Những ai đã làm những động tác đó đều biết nó thật hết sức phức tạp và cần phải tập luyện nhiều.

Có lần trong lúc tôi đang trong phòng làm việc của Bapak thì chị Maria Bradford bước vào với một rổ nho xanh, và tôi biết đó là những nho mà chị với chồng chị, anh Bradford, đã trồng tại nhà họ ở Garstang, Lancashire. Chị đưa những trái nho cho Bapak, Bapak nhìn rồi chợt lấy một trái ăn. Tôi còn nhớ rõ là Bapak chỉ ăn uống lúc đã muộn. Trong lúc đó thì Sjaf và Asikin thường đi vòng quanh ngoài vườn, vì họ chỉ được phép ăn uống cho tới lúc Bapak ăn uống. Với chúng tôi, những người thường ăn uống chung trong phóng ăn, đó là một điều hết sức mới lạ.

‘Nếu chúng ta không truyền thụ cái đặc ân của latihan thì như vậy là mang tội‘ -điều này Bapak đã nói thật rõ. Anh bạn Maxime Georgin ở Paris còn cho hay là Bapak đã nói ‘tuyên truyền là vô ích.‘ Trong một dịp nọ, một số hội viên Subud đã dự một buổi họp thúc đẩy sự thống nhất của các giáo hội Thiên Chúa giáo trên thế giới, nhưng kết quả chẳng đi tới đâu hết. Nhận xét của Bapak là ‘chưa đủ tinh thần Subud.‘

Điều Bapak muốn chúng ta hiểu là gì? Theo tôi, cái đó còn tùy thuộc sự hiểu biết đúng hợp về nafsu và jiwa. Nếu dự định đi nghỉ mát hay dự một hội nghị Subud, tôi phải dùng nafsu, tức là những chức năng thông thường của mình. Có lẽ tôi cần phải có một hộ chiếu, một visa, một hợp đồng bảo hiểm và vân vân. Nhưng nếu tôi dùng những chức năng của mình để nói về Subud, điều tôi chỉ có thể tạo ra là tuyên truyền. 

Khi lấy một trái nho từ rổ nho chị Maria, Bapak làm điều đó một cách tự phát. Khi Bapak nói năng, điều hầu như chỉ xảy ra là từ jiwa Bapak. Nhưng không luôn là vậy, vì đôi khi Bapak cũng thích tán gẫu.

Nhiều vị phụ tá trong Subud đôi khi cũng nói năng hay hàng động từ jiwa họ. Khi tôi hỏi Icksan Ahmed như thế nào anh đã đến bên tôi trong latihan - lúc lần đầu tôi nghiệm thấy điều gì đó - anh đáp là mình ‘bị lôi kéo.‘ Hiển nhiên đó là vì jiwa đẩy anh tới phía trước. Đó là một trường hợp rõ rệt về việc jiwa khởi động nafsu.Nó hoàn toàn tự phát.

Có lần tại miền Bắc England tôi lái xe chở Sjafruddin tới đó, một nơi anh thường tới để ở chung với vợ chồng Bradfords tại Catterall Cottage. Trong lúc đang vui vẻ trò chuyện, tôi chợt bị một ‘chứng bệnh của Coombe Springs.‘ Đó là việc mình cảm thấy bị ‘phân tán‘ quá nhiều. Nên trong lúc lái xe, tôi cố gắng làm cho mình yên tịnh. Trong những ngày tháng theo lối tu tập Gurdjieff dưới sự lãnh đạo của ông Bennett, việc làm cho mình bị phân tán là một trọng tội. Ngay sau đó, Sjaf đặt tay trên đầu gối tôi nói: “Tony, khi anh tìm cách làm cho mình yên tịnh, anh càng trở nên ồn ào hơn.“ 

Sjaf đã quyết định nói như vậy, hay đó là điều gì tự phát? Hiển nhiên, khi Ismana chợt nói: “Tony, anh không thể thay đổi tâm tính mình“, thì điều đó cũng hoàn toàn là tự phát. Nếu Bapak không được phép hút thuốc, điếu thuốc sẽ bay ra khỏi tay Bapak.

Thật khó có thể hiểu được điều đó, vì chúng ta luôn mong muốn có những thay đổi trong chức năng, trong nafsu. Những gì thay đổi đích thực thì xảy ra trong jiwa, trong lĩnh vực những gì là Ý Thượng Đế, trong đó chúng ta chỉ có thể quy thuận.
Tôi nhớ tới việc Bapak hỏi Abdullah Pope về sự quy thuận của anh. Pope vô tình đáp là 50%. Bapak khịt khịt mũi -chỉ là 5%. Chúng ta hãy thành thật -với đa số chúng ta trong Subud sự quy thuận là 1% hay 2%. Rất là ít. Nhưng như vậy cũng là một bước tiến đáng kể, đủ để vượt qua mặt trăng.

Tái bút
Khi đọc qua bài viết của mình, tôi suy nghĩ thêm một chút và nhận thấy tất cả chúng ta đã được tập luyện cho sự tự phát, ngay từ những latihan đầu tiên của mình. Có những người đã kêu gọi Thượng Đế một cách tự phát; có người tự phát khóc vì hối hận; có người tự phát cười vì vui sướng; trong mọi trường hợp điều đó tự phát xảy ra trong latihan.

Tôi nhớ tới anh bạn thân John Donat. Sau khi được khai mở, anh tung tăng nhảy nhót tuyên bố: “Không còn phải thế này thế nọ!“ Điều anh muốn nói là không còn những gì ngụy tạo áp đặt bởi gia đình, tục lệ và thầy giáo. Kể từ nay trở đi, anh sẽ cảm thấy bản tính của chính mình, cái Tôi đích thực của mình.

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ