Mình đã làm một điều có tội?

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 


Marcus Bolt viết…

Vừa rồi, trong lúc đi dạo, tôi dừng chân lại nơi một cổng ra vào của một cánh đồng, để nhìn xem những con cừu non nô đùa chạy nhảy với cừu mẹ. Một thiếu phụ tuổi khoảng 30, ăn mặc thanh nhã, đi ngang qua nói: “Trông dễ thương đấy chứ...“

Chúng tôi trò chuyện, và cô hỏi tôi ở đâu trong làng. Tôi nói mình ở ngay trên con đường này, và chỉ mới tới đây một vài tháng trước đó, ngay lúc phải cách ly. Tiếp theo, tôi kể lể về những phiền muộn là không thể gặp các dân làng, hay đi khai bệnh, đi hớt tóc, đi mua sắm và vv...ngay cả không thể đi thăm con cháu mình. Tôi hỏi: “Còn cô thì sao?“ Cô nói mình cũng phải cách ly tại nhà song thân mình ngay trên đồi.

“Bác từ đâu đến?“cô hỏi, và tôi nói là từ Bristol. Cô đáp lại mình đã vào đại học Bristol và có một người em hiện đang học thành mục sư. Cô còn nói: “Bác phải đến gặp bố mẹ con; họ sẽ vui mừng được gặp bác. Họ ở căn nhà phía trái trên đỉnh đồi.“
Tôi cảm ơn cô về điều đó, về dịp được trò chuyện cùng cô, chào tạm biệt rồi bước về nhà. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy lòng mình ấm cúng vì được trò chuyện với một kẻ mình hoàn toàn không quen biết. Tôi chợt nhớ lại là một ngày trước đó, trong lúc đi ngang qua căn nhà đó, tôi nhận thấy có một hộp thư lớn, trong đó có đầy nhóc những gì trông như những cuốn Phúc Âm mới được in, với biển hiệu: “Quý vị cứ tự tiện lấy một cuốn.“

Óc tôi chợt sáng ra...người em học thành mục sư, đến gặp bố mẹ tôi, tự tiện lấy Phúc Âm...chắc là một gia đình rất ngoan đạo, và có lẽ có gì đó ‘mờ ám‘ trong vụ này?

Để biết được sự thật, tôi kiếm trong Google và tìm thấy có một thuật được gọi là ‘Phúc Âm Thân Thiện‘ - một hình thức truyền đạo một cách che đậy, bằng cách kết thân với người ta (bạn cô đơn, đơn độc, cần có ai bên cạnh?) và sau một thời kì ‘chuẩn bị‘ ta sẽ được dẫn nhập về ‘thông điệp‘ của Phúc Âm.

Theo tôi thấy, những điều như vậy xảy ra với tất cả những nhóm muốn tìm kiếm hội viên mới, dù đó là một tôn giáo, một câu lạc bộ gôn, hay một đảng phái chính trị. Tôi cảm thấy hiển nhiên mình cũng đã làm một điều gì như vậy trước kia: hơi quá thân thiện với một hội viên dự bị, hay với ai đó mà mình nghĩ là muốn tìm hiểu Subud. Tôi chợt nghĩ tới một đoạn trong một bài nói chuyện của Bapak.

...không có sức mạnh nào ép buộc thiên hạ vào Subud. Điều này phải được tự nhiên. Thiên hạ vào Subud vì tự nhiên mong muốn, qua việc được tiếp xúc (với quyền năng của Thượng Đế)

Bapak không bảo các bạn ra ngoài đời truyền bá Subud bằng cách giảng đạo cho người ta. Điều mới mẻ duy nhất trong những gì Bapak nói là Bapak muốn các bạn ý thức được, latihan kedjiwaan không chỉ cho các bạn, mà cho cả nhân loại. Cách truyền bá Subud cho người ta không là giảng đạo, mà là thương yêu họ. Nếu muốn truyền bá Subud, các bạn hãy thương yêu những người khác, và đó là điều làm cho họ chú ý tới và hiểu được Subud. Nếu giảng đạo thì đó là tuyên truyền, và đó là từ nafsu. Nhưng những gì Bapak nói tới là sự tuyên truyền từ Thượng Đế. Thiên hạ mến thích Subud là vi họ mến thích các bạn, và như vậy là sự tuyên truyền từ Thượng Đế.- 84 JKT 4

Tôi nhận thấy cũng như không dụ dỗ người ta vào Subud, chúng ta cũng không nên ép buộc mình phải ‘yêu thương thiên hạ.‘ Nếu chúng ta đạt được việc thương mến một cách tự ý, thì điều đó sẽ tự nhiên và tự động xảy ra; nếu không thì như vậy sẽ không khác gì lối ‘Phúc Âm Thân Thiện‘ khiến phát chán, và điều đó sẻ trở nên tẻ nhạt như trường hợp thiếu phụ nói trên đối với tôi.

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ