Thay tâm đổi tính

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Anthony Bright-Paul viết… july 2020

Có lẽ là trong những năm 1985 là lần đầu tiên tôi tới Cilandak với bà xã Eleen, và đó cũng là lúc tôi ở nhà của Mas Haryono và Ibu Ismana, trước khi chuyển tới khu vực của hội nghị.

Chính đó là lúc Ismana chợt nhận xét: “Tony, anh không thể thay đổi bản chất mình.“ Điều đó khiến tôi sửng sốt. Tất cả những gì mình đã làm trong những năm qua không phải để thay đổi hay sao? Chắc bạn hiểu điều tôi muốn nói -nói nôm na là tôi mong trở thành một con người khá hơn, mà không phải thay đổi quá nhiều mà bị đau đớn. Điều mọi người đều mãnh liệt tin là nếu con người (manusia) không chịu thay đổi, thì sẽ chẳng có gì thay đổi.

Tất nhiên, khi Subud tới phương Tây, đặc biệt tại Coombe Springs, chúng ta thường nhìn xem những bạn bè chung quanh mình có gì thay đổi hay không. Thậm chí tôi đã viết về điều đó trong cuốn Stairway: trừ phi thiên hạ hiển nhiên đã thay đổi, không thì Subud không có hiệu quả gì.

Phải mất nhiều thời gian -Eleen quả quyết là tôi chỉ thay đổi một cách chậm chạp- tôi mới nhận thức được điều mà mình chưa từng hiểu được trước kia. Chính là như vậy. Mỗi người chúng ta đã thay đổi sâu sắc ngay khi được khai mở.

Điều đó như thế này: Chúng ta mong có những thay đổi trong chức năng; trong ngôn từ của Subud là thay đổi trong nafsu, nhưng điều chúng ta không thấy được là thay đổi trong jiwa. Tại sao lại vậy? Đó là vì chúng ta không thể trông thấy jiwa; thực ra thì chúng ta không bao giờ hiểu được jiwa, hay điều này cũng không khá gì hơn, dù chúng ta thay đổi từ jiwa thành linh hồn, hay tâm thần, hay bất cứ gì khác. Sự thay đổi trong khoảnh khắc xảy ra trong Ý Chí (*), và bởi không thể trông thấy cũng như hiểu được nó, nên chúng không thấy ngay được, hay không thể thấy những gì thực sự xảy ra nơi mình.

Ngay lúc được khai mở, ta được khai mở theo Ý Chí. Do đó mà một khi được khai mở, ta không bao giờ bỏ kedjiwaan, tuy có thể bỏ Hội. Tất cả đều nằm trong Susila Budhi Dharma. Trước khi được khai mở, ta không có bất cứ Ý Chí nào.

Quả thực là vậy! Mọi người đều nghĩ là có tự do của ý chí, vì chúng ta thường xuyên lựa chọn, và hậu quả là mọi người đều trách móc nhau bởi đã có những lựa chọn không đúng. Đó là cái tình trạng thông thường của thế giới trong đó những tiêu chuẩn thế nào là đúng và sai là những gì từ bên ngoài. Một khi ta được khai mở, tâm mình đi theo một chiều hướng, dù ta có ý thức được hay không, nuôi dưỡng nó hay không.

Nhưng cái chiều hướng đó không là một thực thể hữu hình. Tất nhiên là có những thị dục mà chúng ta tưởng lầm là Ý Chí. Và nếu những thị dục đó mãnh liệt, như muốn giàu có, ta sẽ được ngưỡng mộ vì có một ý chí mạnh. Ở Anh một kẻ như vậy sẽ được ban cho một tước vị cao nghe thật kêu. Nhưng Bapak đã khiến chúng ta hiểu rõ được là mình bị thống trị bởi sức mạnh hạ đẳng hay những Ý chí Hạ cấp, những gì lôi kéo chúng ta hết chỗ này tới chỗ khác, bất chấp quyền lợi của cái Tôi chân chính và vĩnh hằng.

Điều đáng chú ý là ngay cả ước vọng thành một con người khá hơn cũng thuộc quyền hành của những gì hạ cấp, và chỉ sự thúc đẩy từ cái Ý chí Cao quý hoạt động trong bóng tối mà theo đó chúng ta được khai mở mới là người bạn thân của chúng ta.

___________

(*) tác gia viết hoa chữ Will, có lẽ điều muốn nói là cái ý chí tuân theo sự hướng dẫn của Thượng Đế.

 

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ