Một phân xưởng được bao che

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Ban biên tập viết...june 2020

“Mình thành danh thật ngắn ngủi, chỉ được 15 phút!“ Con vi-rút có lẽ đã nghĩ như vậy về chính nó. Bởi các tít báo hàng đầu đã gạt nó ra ngoài do những cuộc náo loạn và biểu tình ở Hong Kong, do những biểu tình ở Mỹ lan tràn khắp thế giới tiếp theo cái chết của một người da đen bị cảnh sát bắt giữ ở Minneapolis.

Như tôi đã nói trong số báo vừa qua, cái kinh nghiệm về Subud của tôi là thông thường chúng ta không chú ý nhiều tới những biến cố trên thế giới, cho tới khi mình bắt buộc phải chú ý. Hình như lúc này chúng ta bắt buộc phải nhìn xem thế giới bởi những gì đang xảy ra. Chúng ta không thể không quan tâm tới thế giới, hay mong cho nó chóng qua. Thế giới với tất cả những gì phức tạp của nó sẽ luôn còn đó.

Subud luôn trong quá trình “đi ra ngoài“ nhưng tôi không thể không cảm thấy chính lúc này là một cách đi ra ngoài khác. Đó là lúc nhập vào “thế giới“ với tất cả những khó khăn của nó, một cách toàn diện hơn những gì chúng ta đã làm trước đây.

Vả lại, đó không là điều chúng ta trân trọng nhất trong Subud hay sao? Thông điệp luôn nhắc đi nhắc lại của Bapak là chúng ta có nơi đây để hoàn thành bổn phận mình đối với Thượng Đế, và cũng là bổn phận mình trên thế giới. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Điều này như là chúng ta đã lớn lên trong một bong bóng được bao che. Tôi nhớ cách đây vài năm có một hội viên Subud vẽ một trái trứng với vỏ bị rạn nứt là biểu tượng sự phát triển của Subud.

Tôi thích những phụ nữ ăn nói sắc sảo, những phụ nữ ngang nhiên không ngại nói những gì họ nghĩ. Tôi biết có những người như họ trong Subud.

Có một thời kì trong đời mình tôi làm việc cho dự án Sunrise ở Sydney, và có một phụ nữ tới thăm. Tôi còn nhớ là chị đã có những nhận xét gay gắt. Một điều chị nói là tôi đang làm gì với tất cả những phân xưởng được bao che này?

Thật đúng như vậy. Nói chung, theo nhiều cách, cho tới nay chúng ta đã sống trong một phân xưởng được bao che. Chúng ta đã được Thượng Đế hỗ trợ, làm cho bớt đi gánh nặng, để có thời gian phát triển cho chính mình, cho những năng khiếu của mình, trong một môi trường được bao che.

Nhưng hiện nay có lẽ chúng ta đã học hỏi đầy đủ rồi, phát triển đầy đủ những năng khiếu của mình, khiến có thể đi ra ngoài cái phân xưởng được bao che để dấn thân vào thế giới.

Không phải là trước kia chúng ta đã không dấn thân. Có những vị đã đặc biệt dấn thân, nhưng nói chung thì bạn phải nhận thấy điều tôi muốn nói, tới một mức nào đó tất cả chúng ta cho tới nay đã sống trong một phân xưởng được bao che.
Một lời nói vừa rồi của con vi-rút: “Đừng nghĩ là không còn tôi nữa. Tôi đang có mặt đây đó trong một thời gian dài lâu và sẽ còn gây khó khăn.“

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ