Tập latihan riêng với Mas Sudarto

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Subiago viết từ Úc

Sau khi được khai mở bởi Mas Sudarto and Mas Prio Hartono, tôi đi dự latihan nhóm mỗi đêm. Thường thường tôi đến phòng Mas Sudarto trước một tiếng đồng hồ hay khoảng đó, trước lúc latihan. Bà vợ yêu kiều của ông thường đem trà cho tôi và ông uống, ngay sau khi tôi đến, rồi biến đi đâu suốt tối hôm đó.

 
Mas Sudarto và Bapak  

Trong lúc uống trà trước khi chúng tôi đi tập, Mas Sudarto thường nói về những chứng nghiệm của ông trước khi ông được khai mở, và điều thú vị là ông không bao giờ nói tới những ĐIỀU LỆ trong Subud.

(Tôi thấy ở Úc có điều khác biệt nổi bật này là các phụ tá rất thích nói với những hội viên mới về những ĐIỀU LỆ trong Subud, như cách ăn mặc cho phái nữ, hay cho mình cái quyền năng đưa ra cái mệnh lệnh BẮT ĐẦU và XONG LATIHAN, nhưng lại không nói gì hết về những chứng nghiệm của mình.)

Sau một vài lần đi tập latihan nhóm, tôi nói với Mas Sudarto and Mas Prio Hartono là mình không thể có một latihan thích đáng vì sự ồn ào trong lúc tập. Hồi đó Bapak có thói quen đi thanh tra chung quanh khu vực Cilandak sau hoàng hôn, và đôi khi Mas Sudarto mời người đến trước khi người về nhà.

Trong dịp đó, Mas Sudarto and Mas Prio Hartono đề cập với Bapak vấn đề với latihan nhóm của tôi.

Bapak suy nghĩ trong một lúc, rồi nói với Mas Sudarto and Mas Prio Hartono điều gì tương tự: “Vậy thì một trong hai người các con tập một latihan riêng biệt cho Subagio.“

(Hai mươi lăm năm sau khi nghĩ lại chuyện đó, tôi nhận thấy Bapak và những phụ tá gạo cội như Mas Sudarto, điều chính tôi đôi khi cũng nghiệm thấy, là họ có khả năng “tức khắc trắc nghiệm và tiếp nhận“.)

Kề từ đó, Mas Sudarto và tôi tập một latihan riêng biệt. Tất nhiên tôi mang ơn Bapak và Mas Sudarto là họ đã đặc biệt quan tâm tới sự phát triển tâm linh của tôi.

Một buổi tối nọ, như thường lệ tôi đến phòng Mas Sudarto, và ngay sau khi tôi đến, bà vợ anh đem trà cho tôi uống rồi biến mất vào phòng mình ngay sau đó.

Như thường lệ, chúng tôi nói về những chứng nghiệm tâm linh, và ông đã nói những gì sâu sắc cùng với những đề tài tuyệt đối kín đáo như cách một cặp vợ chồng nên trải qua hôn nhân. Có lần ông kể cho tôi chuyện lái xe chở Bapak tới bệnh viện trên những đường phố của Jakarta trong một trạng thái latihan.

Trong khi ông đang nói và nói, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã 12 giờ khuya. Tôi hỏi ông: “Mas Sudarto, em nghĩ là đáng lí ra hôm nay em đi tập latihan với anh?“

Ông đáp với một giọng hết sức nhẹ nhàng và lịch sự:

-Subiago, em không nhận thấy hay sao là chúng ta đã có latihan trong 4 tiếng đồng hồ?“

-Thực vậy sao, tôi nói, anh không nhận thấy là đã khuya rồi nên em có thể ra về?

Trong lúc đi về Kebayoran trên còn đường tối mù dài 5km, tôi vẫn không tin là mình đã có latihan trong 4 tiếng đồng hồ. Tôi chỉ hiểu được 30 năm sau đó, khi chính mình đôi khi cũng đang nói chuyện về tâm linh với ai đó trong một trạng thái tiếp nhận latihan, nhưng không là trong 4 tiếng đồng hồ, mà là trong lúc xem TV, hay viết email. Thực vậy, ta luôn phải “nối kết“ hay “giao tiếp“ với nội tâm.

Tôi cũng nhớ Bapak nói rằng mình trong latihan trong lúc đang coi TV. Trong cuốn “Adam and his children” ta đọc được điều nói này của Bapak: “Nếu muốn nghiệm được việc mình có thể cải thiện bản chất -tức là trở về cái tình trạng nguyên thủy để hoàn toàn được thanh lọc- thì ta phải tiếp nhận được cái latihan này mỗi lúc, mỗi giây phút, mỗi nhịp đập của tim. Trong mỗi nhịp đập của tim ta cần phải cảm thấy sự sống chấn động trong cuộc sống mình.“

Những buổi latihan riêng biệt của tôi với Mas Sudarto xảy ra trong nhiều tháng, và là một trải nghiệm đặc biệt đáng ghi nhớ. Tôi luôn thương nhớ ông, mang ơn ông về sự minh triết của ông. Tôi đặc biệt mang ơn Bapak về latihan và việc người chỉ thị cho Mas Sudarto và Mas Prio Hartono làm một latihan riêng biệt cho tôi.

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ