Latihan trong suốt

Minh Thần dịch

 
 

Ẩn danh Subud Voice (Tác giả không muốn cho biết tên tuổi)

 

Có những chứng nghiệm không dễ gì chia sẻ và diễn tả bằng ngôn từ, nhưng lại có thể giúp ích cho người khác.

Tôi là một ông lão 79 tuổi, được khai mở ở Anh trng năm 1967. Sau bảy năm tôi hỏi Bapak về cái tên mới của mình và nơi nào mình nên sinh sống. Sau đó, tôi ra hải ngoại với một cái tên mới.

Giữa lúc có một cuộc sống mãn nguyện và yên bình, tôi nghiệm thấy có những chuyện đồng thời xảy ra, những tiểu mầu nhiệm, làm cho đời mình trở nên đặc biệt và hứng thú.
Cùng với điều đó là những biến cố mà tôi chỉ việc chấp nhận đó là dấu hiệu của tuổi già. Chẳng hạn, tôi sắp nghĩ tới điều gì đó, thì cái ý nghĩ đó đã bay bổng trước khi mình nghĩ.

Cách đây một tuần, tôi ngồi trên ghế để nghỉ ngơi và cảm thấy yên bình, thì chợt thấy mình ‘nơi phía bên kia‘! Điều đó không mấy đáng ngại, và một cách dịu dàng và âu yếm tôi được đưa trở về nơi đây, và biết được lúc này chưa là lúc mình chết.

Tất cả điều đó có vẻ như là một sự chuẩn bị cho những gì xảy ra hôm qua:

Nơi nhóm Subud địa phương của mình, tôi vừa đứng dậy để tiếp nhận thì tức khắc latihan tự động xảy ra.

Tôi ca hát và ca hát theo những gì mình cảm thấy là sự tinh trong thờ phụng Thượng Đế, một điều độc lập khiến tôi hoàn toàn không biết được là mình đang lớn tiếng hay nhẹ nhàng ca hát, bởi đó là một sự ca hát TỰ Ý xảy ra (như không có sự hiện diện của mình). Trong nửa tiếng đồng hồ thì là như vậy.

Thật khiến ngạc nhiên! Sau 52 năm latihan -nhiều latihan trong lúc làm phụ tá địa phương và quốc tế- tôi được ban cho một latihan ‘trong suốt‘. Thậm chí tôi còn không hay biết là latihan mình trước đó đã không trong suốt.

Trước kia chúng ta đã từng được cho hay là mình có thể hỏi “còn có gì thêm không?“ Nhưng trong tất cả những lúc đó, tôi lại hoàn toàn hài lòng về sự tiến triển chậm chạp của mình, điều mình cảm thấy là một latihan vừa ý.

Mỗi tuần tôi đi tập latihan một lần, và cái latihan tiếp theo (và những latihan kể từ đó) là cái “latihan hằng ngày của mình.“

Tôi không có gì phải hối hận, phải tham vọng, mà chỉ việc phải là “một xác chết trong bàn tay của người rửa xác“, như điều thiên hạ nói.

Thưa các anh chị em, Thượng đế gần cận chúng ta hơn hơi thở mình, và chúng ta được đặc ân là tiếp nhận được cái latihan là sự phụng thờ Thượng đế, điều không do cái ý muốn thông thường của chúng ta, mà do Ý Thượng đế.

Xin tạ ơn Chúa, xin tạ ơn Yang Mulia Bapak vì là con đường truyền dẫn cho cái Ân Huệ đó tới toàn thể nhân loại.

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ