Họa trung hữu phúc

Minh Thần dịch

 
 

Harris Smart Subud Voice May 2020

Như các bạn đã biết, mọi người đều đi tìm cái hên trong cái xui, họa trung hữu phúc, trong khủng hoảng vi-rút. Và thiên hạ đã tìm thấy rất nhiều những cái hên.

Như có những người nói, khủng hoảng vi-rút làm cho thiên hạ lại phải cầu xin Thượng Đế cứu giúp mình. Như chợt không còn những kẻ vô thần nữa. Họ nói rằng mọi người sẽ trở về với Thượng Đế.

Những kẻ không thích chủ nghĩa tư bản thì nói rằng đây là sự cáo chung của cái chủ nghĩa đó. Những kẻ khác thì tiên đoán những gì sẽ phải xảy ra tùy theo điều mình tin là đúng.
  
Tôi có một anh bạn luôn chán nản. Anh là một trong những kẻ ghét ánh mặt trời nhưng lại thích nó lúc mưa. Một hôm nọ, anh nói khủng hoảng vi-rút là một ân huệ đối với mình.

Anh nói: “Khủng hoảng vi-rút làm cho mọi người chán nản, như vậy tức là tôi không còn là một kẻ không thích nghi được với hoàn cảnh nữa. Tôi cũng như mọi người. Mọi người đều chán nản, điều này thật tuyệt vời với tôi. Tôi trở nên bình thường như bất cứ ai.“

“Không lúc nào tôi không trong nhà mà không bao giờ đi ra ngoài. Vậy, tình trạng cách ly không là vấn đề với tôi. Đó là điều tôi thường làm. Điều duy nhất khiến tôi đi ra ngoài là mình cảm thấy có thể thiếu thốn một cái gì đó, nhưng bây giờ thì chẳng có gì đặc biệt xảy ra nên tôi không cảm thấy cái áp lực đó. Đương nhiên, tôi thích nghi được với khủng hoảng vi-rút.

Một đáp án thật bất thường. Nhưng chính điều đó lại cho thấy vi-rút ảnh hưởng tới mọi người theo một cách riêng biệt nào đó. Như mất công ăn việc làm. Hoặc mất một người thân.

Tất nhiên, những kẻ phạm pháp có thể phát đạt trong những lúc bất an như hiện nay. Có rất nhiều cơ hội nhân cái tình cảnh hỗn loạn này. Nhiều cơ hội đặc biệt cho những kẻ phạm pháp trong thực tại ảo (trong thế giới của Internet) Nhiều cơ hội cho các công ty truyền thông, cho những dịch vụ Internet và vân vân. Rất nhiều cái hên trong cái xui. Chỉ việc chộp lấy! Họa trung hữu phúc…

Nhưng có những người khác thì nói rằng cơn khủng hoảng này là một cơn đau làm chúng ta thức tỉnh để “cùng nhau chung sức.“ Nhân loại sẽ tập trung, và chúng ta sẽ giải quyết tất cả các vấn đề của mình, như hiện tượng trái đất nóng dần lên. Đó không là một điều gì tốt hay sao?

Chúng ta sẽ thực sự “cùng nhau chung sức,“ hay là khi qua cơn khủng hoảng này chúng ta lại nhanh chóng trở về “con đường xưa em đi“? Mọi người sẽ nói “Trời đất quỷ thần ơi, xém chút nữa là sập tiệm,“ hay chúng ta sẽ làm như trước kia, bằng cách phung phí những tài nguyên của trái đất?

Tất nhiên cũng có những kẻ bi quan, theo chủ nghĩa tự do và vân vân, nói rằng khi hết cỏn khủng hoảng những luật lệ mới và được thông qua sẽ không bị bãi bỏ, và thay vì có một thế giới mới khác, chúng ta sẽ có một thế giới theo chủ nghĩa toàn trị.

Những kẻ bi quan đó nói rằng các chính trị gia sẽ không từ bỏ cái quyền hành độc hại mà họ đạt được nhờ vi-rút, và có những lí do không thể không làm là chúng ta nên tiếp tục cách ly trong nhà mình.

Tuy thế, nhiều người nói rằng vi-rút là một ân phước, một cách nói khác là trong cái xui có cái hên. Tôi thấy một đội trưởng đội cri-kê nói trên TV vi-rút thực ra là một ân phước, vì hiện nay các cầu thủ không thể đi lưu diễn nên ở nhà với vợ con.

Trên TV còn có một kẻ đi thu lượm những nút chai làm bằng chất dẻo để biến chúng thành những bộ phận lắp ráp cho tay chân các thiếu nhi, và anh đã thu thập được mấy triệu nút chai nhưng không có thời gian để lọc lựa. Hiện nay vì phải cách ly nên anh có thể lọc lựa.

Như điều luôn xảy ra, một cơn khủng hoảng là trường hợp làm lộ diện những gì tốt đẹp nhất ở con người. Chắc chắn các bạn đã xem trên TV hay nghe nói tới những điều như vậy, hay có lẽ chính mình cũng đã làm điều gì đó để giúp những người khác, như dẫn dắt những người già cả bị cô lập đi mua đồ ăn.

Mà thiên hạ không những có lòng tốt, mà còn có óc sáng tạo. Cơn khủng hoảng này làm lộ ra óc sáng tạo của họ. Như những kẻ ca hát cho nhau nghe trên ban-công của họ, và còn rất nhiều những điều khác nữa. Một trong những truyện về lòng tốt và óc sáng tạo mà tôi thích nhất được một người bạn ở Mỹ gửi cho tôi đọc. Đó là một truyện mà cơ quan Quỹ Tài Trợ Obama thu thập thành “Những Truyện về Niềm Hy Vọng.“ Truyện đó như sau...

“Như nhiều học sinh, cô bé Miah 13 tuổi mỗi ngày đã mất nhiều giờ ngồi học online. Lúc được nghỉ ngơi, cháu vẽ tranh, trò chuyện với bạn bè và đạp xe đạp. Chúng tôi có một hàng xóm đã lớn tuổi phải đi đứng nhờ một khung tập đi. Cụ già đó sẽ vui sướng khi nhìn thấy bức tranh này...

Và đây là bức tranh vẽ một con ngựa đang phóng mình của bé Miah.

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ