Chia sẻ những kinh nghiệm tập latihan

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Daniela Moneta

 
 


Không ai nói latihan sẽ dễ dàng. Đôi khi nghe những người khác kể về những chứng nghiệm của họ cũng giúp ích cho mình. Trang web Thư Viện Online của Subud có hàng trăm bài phỏng vấn hội viên về những hồi ức của họ về Bapak và các chứng nghiệm của họ.
Một hội viên trẻ nói rằng sau khi được khai mở trong khoảng hai năm anh đã chợp mắt trên sàn nhà trong lúc latihan, và nhận thấy đó có lẽ là cách duy nhất anh được yên tĩnh. Một hôm nọ, anh chợt thấy mình không cần phải chợp mắt và đang ca hát cùng với di chuyển vòng quanh trong lúc latihan.
(Stephen Camp, 1995).

 

Một nữ hội viên híp-pi trẻ nhớ tới chuyện tới gặp Bapak tại phi trường Manchester trong năm 1970. Bapak đang đứng một mình với Tuti và Usman đợi chuyến bay trở về London. Các phụ tá đang tìm cách nhường chỗ cho Bapak, khi chị và anh bạn mình đi tới phía Bapak. Qua Usman, Bapak hỏi: “Có điều gì cô ta muốn biết?“ Điều chị hỏi và cách Bapak đáp là một chứng nghiệm để đời.
(Ismana Carney, 1995)

 

 

Một hội viên khác nói rằng khi sau khi được khai mở tại Hội nghị Thế giới đầu tiên ở Briarcliff, New York, trong lúc anh đang lật qua loa qua những trang sách của một vài cuốn sách về Subud, anh ngạc nhiên thấy trên mỗi trang tất cả những câu hỏi mà ngay cả anh không biết là của mình.
(Matthew Mayberry, 1995.)

 

 

Một hội viên lâu đời được khai mở trong năm 1957 tại Coombe Springs nói rằng trong lúc khai mở không ai đã nói với anh bất cứ gì về Subud, mà chỉ có ông Bennett hỏi mình và những người khác là có muốn theo một lối tu tập mới hay không. Mọi người đều nói là muốn. Sau đó, trong lúc một mình đi dạo nơi một khu vườn kế cạnh, anh chợt cất tiếng hát những bài thánh ca trong nửa tiếng đồng hồ. Anh không thể làm cho mình ngưng hát. Nên anh biết được là có một điều rất quan trọng đã xảy ra cho mình.
(Lester Sutherland, 1995.)

 

Sau Hội nghị Thế giới trong năm 1971 một hội viên khác nói rằng mình không có ý định lưu lại Wisma Subud sau khi đã ở đó lâu năm, để trở về London theo lời khuyên của Bapak. Chính trong lúc đó chị nhận được một công việc toàn thời gian tại trường Jakarta International School. Đó là một việc làm lý tưởng cho bất cứ ai muốn có lí do để tiếp tục ở lại Cilandak. Chị tới Căn Nhà Lớn để gặp Bapak. Tuti dẫn chị lên phòng Bapak, và chị hỏi Bapak về công việc tại International School. Bapak nói đó là một việc làm tốt. Chị yêu cầu nhắc cho Bapak nhớ lại là trước kia Bapak đã khuyên mình nên tới London. Bapak liền nói rõ rệt bằng tiếng Anh: “London is best, London is best, London is best.” London là nơi chị đến, và chính đó là nơi chị gặp người chồng mình.
(Halimah Bellows-Rochford, 1995.)

 

Đôi khi chỉ việc nghe thiên hạ kể về những chứng nghiệm trong Subud, về những lúc thịnh suy của họ, thì đó có thể là một nguồn cảm hứng và sự xác nhận về những gì chúng ta đang trải qua: đó cũng là điều một hội viên mới hay cũ cần có, để nhắc nhở họ về giá trị của latihan. Nếu là một phụ tá bạn có thể khuyến khích những hội viên mới hay cô lập coi trang web của Thư Khố Subud. Họ sẽ tìm thấy những điều thú vị giúp ích cho mình.

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ