|
||||||||||||||
Marcus Bolt viết về Giáng Sinh trong Subud Voice December 2019 Minh Thần dịch từ Subud Voice |
||||||||||||||
Lúc tuổi mình hơn 20 tôi thấy sự yêu thích Giáng Sinh của mình và tính huyền diệu của nó bị hao mòn, vì đó không hơn gì là được nghỉ ngơi, không phải làm việc, không theo những gì là lề thói hằng ngày. Tôi còn nhớ là khi dạy học cho những đứa trẻ từ 5 tới 12 tuổi tại một trường tư của Subud, tôi đã không muốn dạy cho các học sinh những truyện về Giáng Sinh. Tôi đã tranh cãi với ông hiệu trưởng, đòi hỏi “Tại sao chúng ta phải dạy cho các học sinh những truyện không thể có đó?“ Hồi đó tôi ở chung với một gia đình Subud tại Jordans Village, và chúng tôi đã sôi nổi tranh luận về Thiên Chúa giáo. Một ngày tháng Chạp nọ, sau một cuộc tranh cãi kịch liệt đêm trước đó, tôi có một giấc mơ trong lúc tỉnh. Trong giấc mơ đó, một bà tiên đến gặp tôi để kể cho tôi hay những truyện trong Thánh Kinh có nghĩa gì. Hồi đó, tôi đã vào Subud được một vài năm, và những gì bà giảng giải cho tôi phản ảnh sự hiểu biết đang chớm nở của tôi về Subud. Bà tiên đó nói (theo những gì tôi hiểu): “Trong truyện đó, trí tuệ tượng trưng cho quán trọ, một nơi có những khách đến và đi, và những gì là công việc hằng ngày...(tương tự những khái niệm, ý nghĩ, quan niệm và sức mạnh vật chất) "Sự chào đời của Đứa Bé Giê-Su tượng trưng cho sự tỉnh thức của linh hồn (được khai mở) và mọi cái (nafsu và những sức mạnh hạ đẳng) phải cúi mình (quy thuận) để đem tới hòa bình cho trần gian...(tượng trưng cho sự điều hòa và toàn diện của nội tâm -trình độ con người toàn diện) “Những món quà mà các nhà Thông Thái mang tới -vàng bạc, nhựa thơm,“ bà kết luận, “tượng trưng cho món quà của cuộc sống với những gì là phong phú, đau đớn, ngọt ngào nhưng cay đắng của nó.““ Tôi chợt tỉnh dậy. Điều trải qua đó không khiến tôi trở về với Thiên Chúa giáo, nhưng đã nhem nhóm lại một sự yêu thích Giáng Sinh mà tôi bắt đầu nhậm thấy là điều gì của tim can, thay vì là một sự đeo đuổi của trí óc.
|
||||||||||||||
|
||||||||||||||
© 2020 Góc Nhỏ |