Richard Milles

Minh Thần dịch bài viết của Stéphanie Murill Subud Pháp do Barata & Sudharmi Sophie chuyển

 
 


Anh Richard thân yêu của chúng ta đã không được dịp hưởng thọ 100 tuổi, như điều chúng ta mong ước...Như chị René, vợ anh, anh đã ra đi trong một ngày Chủ Nhật, và điều chúng ta mong ước là chị sẽ đến đón anh...  

Ang đã có một cuộc sống dài lâu và êm đẹp với chị René. Họ đã trải qua những nỗi vui buồn của đời người trong sự kiên cường của đức tin và theo tập latihan. Với tôi là một kẻ đã quen biết họ ở Benaix, họ là khuôn mẫu của một cặp vợ chồng luôn có bên nhau, trừ trường hợp họ phải xa nhau vì cái chết, và bây giờ lại được gặp nhau. Tôi còn giữ những kỷ niệm êm đẹp và mặn nồng về những lúc cuối tuần chúng tôi cùng nhau trải qua ở Benaix...Tôi coi họ như ba má mình và đồng thời là một cặp khủng long của Subud mà mình học hỏi được rất nhiều…! 

Như những ai đã quen biết họ, tôi có thể nói về họ trong nhiều tiếng đồng hồ...Anh Joseph đã viết một cốt truyện rất đẹp về chị René…có lẽ ai đó sẽ có cảm hứng thuật lại cuộc đời phi thường của anh Richard...

Tôi được đặc ân gặp anh Richard một lần cuối, Thứ Tư ngày 30 tháng 10...một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong lúc tới thăm phần mộ song thân tôi. Anh không nhận ra tôi, nhưng điềm nhiên chịu để cho tôi dẫn anh đi dạo, với chiếc xe lăn của anh.

Hôm đó trời mát đẹp, những thân cây bên cạnh nhà dưỡng lão trang hoàng những màu sắc óng ánh của mùa thu, với hậu cảnh một nền trời màu xanh làm cho chúng trở nên sáng rõ hơn.

Tôi nói với anh „bác nhìn kìa, những màu sắc đó trông thật đẹp“ và anh đáp „ừ nhỉ, đẹp thật“ với một chút vui sướng trong giọng nói.

Tôi hái cho anh một chiếc lá lớn màu của vàng, anh cầm nó như một chiếc hoa, và tôi đã chụp một tấm hình với một máy chụp mang theo.

Chúng tôi dừng lại trong một lúc để chiêm ngưỡng phong cảnh mùa thu...và tôi lâm râm hát như để ru ngủ anh.

Tôi nhẹ nhàng trìu mến hôn anh một vài lần, mà không hay đó là những cái hôn cuối cùng, và tôi đã đem anh về phòng để ăn trưa. Anh còn cầm trong tay chiếc lá màu của vàng, và cô trợ tá tế nhị nói „chiếc lá này trông thật đẹp, tôi tạm cất nó đi và sẽ trả nó cho ông, sau khi ông ăn uống xong.“

Tôi âm thầm ra đi để hưởng những giây phút quý báu và êm đẹp mà chúng tôi vừa trải qua bên ngoài, và cũng bởi cô em tôi đang đợi tôi để đi ăn uống.

Tôi lấy làm vui sướng được chia sẻ với các bạn những giây phút cuối cùng quý báu đó với anh Richard, nhưng cũng thấy buồn vì biết sẽ không còn gì nữa...

 
     
  Vài hình ảnh Richard Milles
(do Barata & Sudharmi Sophie chuyển)
 
   
  René & Richard  
   
     
   
     
   
     
   
     
   
     
   
     
   
     
   
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ