Phỏng vấn Alina von Hahn một bạn trẻ Subud 19 tuổi

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

September 2019

 
   

Tôi sinh ra tại Vancouver và lớn lên tại một thành phố gần đó tên là White Roch. Tôi là hội viên Subud thế hệ thứ ba; ông bà tôi, nội và ngoại, đều trong Subud, cũng như má tôi, Delia, và ba tôi, Raynard.

Tôi có ba chị em: cặp sinh đôi Adena và Casey, 23 tuổi, và Michelle, 15 tuổi. Chúng tôi lớn lên trong một bầu khí Subud luôn là thành phần gắn bó với đời sống mình. Chúng tôi dự rất nhiều những buổi cắm trại Subud mà tôi rất thích khi nhớ lại.

Theo mình thấy thì bạn được khai mở tại Freiburg

Đúng vậy, năm ngoái, 2018, một năm trọng đại đối với tôi. Tôi học xong trung học, và ngay sau đó đến Tây Ban Nha du lịch. Tôi du lịch khắp thế giới, và may mắn được ở chung với những gia đình Subud tại bất cứ đâu mình tới, và còn kết thân với con cái những gia đình đó.

Đó là một chuyến du hành với những gì đối nghịch nhau nhưng rất thú vị. Chẳng hạn, tôi lưu lại Madrid là một đô thị sống động; tôi lưu lại tại cộng đồng Subud ở Orgiva là một nơi chốn hẻo lánh, tươi mát và yên lành. Từ Tây Ban Nha tối đi thẳng tới Freiburg dự hội nghị, và đúng vậy, tại đó tôi được khai mở.

Điều gì khiến bạn chuyển tới London?

Sau khi tại Freiburg, tôi trở về Canada không biết mình phải làm gì sau đó. Tôi biết mình không muốn vào đại học, và trong cái latihan thứ nhì sau khi về nước, tôi mãnh liệt cảm thấy mình nên tới dự hội nghị ở Anh.

Tôi biết điều mình cảm thấy là chân thực, bởi đó cũng là sự nối kết thâm sâu của nội tâm khi tôi quyết định cho mình được khai mở. Vậy nên, chỉ về nước được một tuần thì tôi lại đi dự hội nghị ở Anh.

Tại hội nghị tôi làm trắc nghiệm với một vài phụ tá về chuyện nên làm gì tiếp theo đó. Hình như tôi đang đứng tại một ngã ba với những lựa chọn khác nhau, nhưng tôi không biết phải lựa cái gì. Tôi nên du hành tiếp? Nhưng kết quả của trắc nghiệm là tôi nên ở lại Anh và tìm một việc làm trong ngành thời trang.

Bởi lai lịch mẹ tôi ở Anh, và và tôi cũng có nhiều người thân và bạn bè ở Anh. Một người bạn mẹ tôi giúp tôi kiếm được một việc làm rất tốt của một kẻ học nghề tại một công ty bán sỉ những đồ thời trang.

Đời sống Subud bạn tại London như thế nào? Nơi đó có những bạn trẻ khác?

Đời sống Subud của tôi rất khá. Tôi đi tập latihan đều đặn, và đang làm quen với những hội viên của nhóm Subud Central London. Có một vài hội viên trẻ ở London, nhưng phần đông các hội viên đều hơn tôi 20 hay 30 tuổi. Đương nhiên, trà trộn với những hội viên lớn tuổi là điều tốt, nhưng có nhiều hội viên trẻ cũng là điều thú vị.

Có những bạn trẻ Subud khác ở Anh, nhưng họ ở nơi này nơi kia, và may mắn là chúng tôi có thể gặp nhau một hay hai lần trong năm qua. Trong những tháng vừa qua, chúng tôi gặp nhau tại một công viên thật tuyệt vời ở Wales. Chúng tôi cùng nhau vui chơi. Chúng tôi làm những chuyện như đi bộ đường dài, bơi lội và lướt sóng. Mỗi ngày được sống trong thiên niên thì thật tuyệt vời.

Bạn nghĩ thế nào về việc có những con cái hội viên Subud không vào Subud?

Có nhiều lí do tôi nghe nói tới khi nói chuyện với bạn bè về điều đó. Đôi khi thái độ của giới trẻ là „đó là chuyện của họ. Chuyện của người lớn, không của chúng ta!“ Một thái độ khác là sự xung đột giữa việc trong Subud và việc sống một cuộc đời bình thường của giới trẻ. Có những bạn bè nói với tôi: „Mình không thể vào Subud, vì mình thích dự những buổi liên hoan.“ Hoặc: „Mình thích cuộc sống hiện nay của mình; mình không muốn thay đổi, bởi vào Subud sẽ phải thay đổi.“

Thái độ của tôi là Subud không ngăn cấm ta làm những điều này nọ. Với tôi thì đó là một sự hướng dẫn. Tôi vẫn có thể vui chơi đi dự những buổi liên hoan. Nhưng Subud khiến tôi tự giác được đâu là những giới hạn của mình.

Đó là vui chơi, dự những buổi liên hoan, hưởng thụ đời người và tất cả những gì như vậy.

Mình còn nhớ đã từng gặp bạn tại Basara ở Kalimantan.

Tôi tới Basara với Adena và Casey. Đó là một lúc rất đáng kể với chúng tôi. Nói chung thì là một cảm tưởng tốt đẹp. Chúng tôi tự mình bước vào một thế giới khác. Tôi mở rộng tầm mắt mình về việc thế nào là Subud quốc tế.

Tôi cũng nhận thấy đặc tính của Indonesia, nhất là của Kalimantan. Chuyến du hành đó có những trải nghiệm thú vị, những cuộc thăm viếng những nơi nơi chốn đẹp kỳ lạ. Tôi học hỏi được nhiều về cách những người khác sinh sống như thế nào. Chẳng hạn, khi tới đó lúc Giáng Sinh, tôi thấy có thể dự lễ Giáng Sinh theo một cách hoàn toàn khác với cách thường làm của mình.

Lúc Giáng Sinh, mọi người đều mở cửa nhà để mời mọc những người khác thưởng thức những món ăn tuyệt vời của họ. Ta chỉ việc đến từng nhà một để trò chuyện và ăn uống cùng họ.

Tất nhiên, với tôi thì cũng có rất nhiều những gì là tâm linh. Tôi cảm thấy đời sống tâm linh ở Indonesia rất phong phú và mãnh liệt.

Ý của bạn là gì với „những gì là tâm linh?“

Tôi luôn nhạy cảm với những gì mình thấy là có, và đôi khi có thể nhìn thấy những hồn ma. Ở Kalimantan tôi ý thực được là có ma quỷ. Một đêm nọ, khi về nhà, chị em tôi ý thức được là có ma quỷ đang di theo mình, nên chúng tôi đã phải dừng chân để cầu nguyện. Tôi nhớ lại Bapak đã từng khuyên dặn là khi tới Kalimantan, ta nên nói „Tôi là một người con của Bapak“ thì ma quỷ sẽ biết được mình tới đó với mục đích gì nên mình sẽ không bị hại. Ta phải lễ phép và kính cẩn, như vậy thì sẽ được để yên.

Sau lúc Basara mình còn nhớ là đã thấy bạn ở Jakarta, đặc biệt lúc mọi người viếng thăm lăng mộ của Bapak.

Đúng vậy, đó là một trải nghiệm trọng đại đối với tôi. Chúng tôi đi khỏi Wisma Subud lúc 2:30 sáng vì phải đi suốt đêm. Chúng tôi đến một nơi chốn vô cùng yên bình. Tôi cảm thấy như đó là một thế giới khác, hẻo lánh và yên lặng, với tiếng chim líu lo. Tôi đi vòng quanh cầu nguyện trước một phần mộ; tôi không còn nhớ cái đó là của ai. Tội nhận được thật rõ một thông điệp: „Cứ làm đi!“ Như không có vấn đề gì. Tôi chỉ việc làm. Tôi chỉ việc coi lại xem đó là cái nào. Khi đứng trước mộ Bapak, tôi nhận được một thông điệp: „Đừng quá nghiêm trọng. Cứ tỏ ra thư thái mà thưởng thức cảnh đẹp.“

Bạn có dự định và mơ ước gì cho tương lai?

Tôi dứt khoát muốn lập nên một kinh doanh thời trang của chính mình. Hiện nay tôi đang học nghề, và ngoài ra còn giúp bà mẹ tôi lập nên một công ty quần áo. Tôi giúp bả về chuyện tiếp thị và cũng là một người mẫu. Bả gửi cho tôi những bộ quần áo để chụp hình.

Điều quan trọng với tôi trong tương lai là tạo nên một công ty thời trang có khả năng tồn tại. Tôi muốn tạo ra những sản phẩm không làm hại môi trường, bằng cách chỉ dùng những gì của thiên nhiên, như thuốc nhuộm thiên nhiên, và những ai làm việc cho mình thì phải được trả công sòng phẳng.

Như mọi người đều biết, trong kĩ nghệ thời trang thiên hạ bị bóc lột rất nhiều. Tôi không muốn có chuyện không được sòng phẳng, ngay cả khi điều đó khiến cho giá cả quần áo mắc hơn. Bởi giá cả một bộ quần áo phải phản ảnh cái công lao tạo nên nó.

Bạn làm gì để vui chơi?

Đời sống của tôi ở London rất tích cực. Tôi tập hot yoga (một môn yoga tập trong một căn phòng nóng) mỗi tuần bốn lần, chơi môn Ultimate Frisbee (một môn thể thao) mỗi lần một tuần. Ngoài ra, tôi còn khiêu vũ, hiện nay chỉ là một thú tiêu khiển.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ