Một ân phước trong Ramadan

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Mardiyah Tarantino
July 2019

Hôm đó là một ngày vui vẻ lúc cuối Ramadan. Tôi tự khen mình là đã kiên trì cho tới khi đó, và tự nói với mình đó là một trai giới tốt đẹp. Tôi quyết định một chuyện mình đã có ý làm: đến thăm Ismana.

Tới căn nhà dễ thương của Ismana thì phải đi trên một con đường Fatmawati đông người và ồn ào, qua những chiếc betjak ba bánh, những warung (quán nước) lụp xụp, khói xe của những xe hơi và xe vận tải cũ kỹ. Sự có mặt của tôi làm cho Ismana ngạc nhiên, vì chị không ngờ tôi đến.

Tôi cảm thấy trong đầu mình có một dấu hỏi thật lớn: mình có thể muốn gì?

Tôi nói với Ismana là mình rất cần phải có một latihan đặc biệt và làm trắc nghiệm với chị (hiện nay tôi cũng không hiểu tại sao), như vậy thì chị có chiều ý tôi hay không.

Cái latihan đó thật thoải mái, tôi vui sướng đến nỗi phải tạ ơn chị. Tôi chào tạm biệt chị và đi lại trên con đường Fatmawati -vừa đi chân sáo, vừa ngâm nga một giai điệu tôn vinh Thượng Đế đã cho phép gặp một phụ nữ mà mình cảm thấy thân cận.

Tâm hồn đang tràn đầy sự tạ ơn thì ôi thôi! Tôi bị đụng mạnh vào đằng sau, từ điều tôi chắc chắn là một chiếc xe vận tải. Tôi bị bắn qua một con đường nhỏ cách đó vài thước. Một cách chậm chạp thật chậm chạp, tôi nhìn lên phía người lái taxi đứng gần mình, và nhận thức được đó không là một chiếc xe vận tải.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là y đã không bỏ chạy, mà đã dừng xe lại để giúp tôi. Y nhễ nhại mồ hôi, hai tay siết chặt.

- Ma‘af, Nona, y nói, tôi sẽ đem bà tới bệnh viện Fatmawati, ngay trên con đường này.

Tôi hoảng sợ lùi xa y. Điều mọi người đều hay là cơ may được lành mạnh xuất viện từ đó không có là bao. Đó là một nơi chốn mà mạng người không được coi là một món hàng quý giá. Dân số Jakarta đã gia tăng theo một nhịp độ không còn giới hạn, nên nhân viên bệnh viện thấy như vậy là có lý hơn: để cho bệnh nhân chảy máu và chết dần chết mòn trong phòng đợi.

Tôi kinh khiếp là y nằng nặc đòi. „No, no, please! Not Fatmawati,” tôi cầu khẩn. Y sửng sốt. Y không biết phải làm gì với bà ‘Bulet‘ (người đàn bà da trắng) này, một kẻ chắc chắn sẽ khiến y xui xẻo?

- Đem tôi về Wisma Subud, tôi khẩn nài.

Y làm theo yêu cầu của tôi, và đem tôi gần tới nhà mình. Cho tới lúc đó tôi còn thấy đau. Cái Ramadan yên bình bị tiêu tan vì cơn rú đau đớn -các con tôi cho tôi hay- và bởi những lời rủa của tôi không tiện in ra ở đây vì sự thiêng liêng của tháng Ramadan.

Sau khi nắn bóp cơ thể tôi, người ta thấy không có gì đã bị gãy. Cơn đau không thể chịu đựng trong những ngày kế tiếp không do xương gãy, mà do hai sỏi đá dính vào da đầu gối và tay.

Luân lý của chuyện đó? Tôi nghĩ là người Java sẽ nói: “Đừng bao giờ buồn quá, hay vui quá,” và tôi còn nói thêm là đừng trông đợi những kết quả của Ramadan trước khi có gì thực sự xảy ra.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ