Một bài học trong Ramadan

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Rachman Mitchell
July 2019

Ngay sau khi chúng tôi tới Wisma Subud trong năm 1967, Bapak gọi chúng tôi lúc 3 giờ sáng tới tụ họp nơi phòng tập latihan. Hôm đó là ngày thứ 21 của Ramadan, và Bapak cho biết đó là lúc Thiên Sứ Muhammed, khi đang trai giới trong một hang động bên ngoài thành phố Mecca, lần đầu tiếp nhận được kinh Quran 14 thế kỉ trước đây. 

Một vài ngày sau đó, trong khi chúng tôi tụ họp trước lúc latihan, Bapak bảo Asikin Alawi và tôi đứng lên để tiếp nhận nguyên do khiến trai giới và lợi ích của nó. 

Tôi cảm thấy một sự tăng cường của latihan, và nói điều mình tiếp nhận là như vậy. Bapak chỉ nói thêm như vậy làm cho tính tình tôi được thanh lọc.

Bapak liền bảo tôi trắc nghiệm nguyên do khiến trai giới mỗi Thứ Hai và Thứ Năm: tôi cảm thấy cảm xúc mình như được làm cho vững mạnh và cương quyết. Bapak nói điều đó giúp tôi đạt được điều mình muốn hay cần. Tôi quyết định trai giới theo cách đó để kiếm được một việc làm khiến được gần cận Bapak tại Indonesia. Sáu tháng sau tôi đạt được mục tiêu mình.

Tôi đã theo nhịn Ramadan trong 52 năm, trừ một lần duy nhất là không nhịn. 

Theo kinh nghiệm của tôi, Ramadan vừa khó, vừa dễ chịu và khiến vui sướng; hai điều đó liên quan với nhau khiến phải mất thời gian tôi mới được yên tịnh và không lãng trí, để tập trung vào những gì cần phải làm, khi tôi bắt đầu cảm thấy khá mệt. 

Lúc giữa Ramadan tôi cảm thấy khá nặng nề, hay có gì đó cản trở không cho mình đi lên một chút tới một nơi chốn nhẹ nhàng hơn của Bản Ngã. Sự cản trở đó tôi cảm thấy là do sự thiếu vắng của tính độ lượng và cái khả năng ban tặng, thương mến và thông hiểu những người khác. Tôi không thích những gì bị lộ diện, nhưng đó là điều khiến khởi phát những động tác tẩy lọc của thể chất và cảm xúc, như trong latihan.

Những cái đó trở nên sâu rộng hơn và thông thường, khi đụng tới óc não tôi. Thượng Đế hay Allah không còn là một từ ngữ hay ý niệm, mà thành một sự Từ Tâm sống động, khiến tôi cúi cái đầu trống không những ý nghĩ thông thường của mình. 

Tôi cảm thấy ăn năn hối hận có ý định để ý nhiều hơn tới lối cư xử của mình và hạn chế những ý nghĩ và lời nói phê phán, để cho tình thương nơi mình (và nhân danh mình) được biểu lộ. 

Bapak có những lời khuyên với những trắc nghiệm giúp ta sống một cách sâu rộng hơn, đầy đủ hơn, nhưng với tôi cái món quà Bapak tặng cho tôi trong 52 năm qua là quan trọng hơn.

 

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ