Tiếp nhận trong một giấc mơ

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Tomik Subagio, một hội viên gốc Indonesia hiện định cư tại Úc
Mai 2019

 
Tác giả  

Nhà tôi và tôi đã là vợ chồng trong bốn năm nhưng chưa có con.

Như mọi người đều biết, đầu óc chúng tôi thường thắc mắc là mình sẽ có một đứa con ruột thịt hay không.

Một hôm nọ, nhà tôi hỏi là có nên hay không nhận một đứa con nuôi. 

Tôi nói đó là một câu hỏi khó trả lời được. 

Tôi nhắc tới việc nếu có một đứa con nuôi, tôi phải cảm thấy mình là cha ruột nó, và mong nó cũng sẽ cảm thấy như vậy với mình.

Nhà tôi thông cảm lối lí luận khiến tôi chần chừ đó, nên cũng nghĩ như tôi đó là chuyện vượt ra ngoài lĩnh vực của trí tuệ để có được một giải pháp thích đáng. 

Nên chúng tôi quyết định đợi chờ một sự chỉ dẫn minh bạch của Thượng Đế trước khi cương quyết nhận nuôi một đứa con.

Trong khi đó thì chúng tôi chỉ việc “ngồi ngoài cửa” đợi chờ một giải đáp thích đáng.

Như Bapak thường khuyên răn, nếu không biết chắc phải làm gì, thì “op de plaats rust,” một câu tiếng Hà Lan Bapak thích dùng mà nghĩa là “ngồi yên một chỗ, đừng đi đâu hết.”
Một vài ngày sau đó, tôi có một giấc mơ, một điều vẫn còn sống động trong kí ức: tôi trông thấy nhà tôi mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương đang đẩy ngoài đường phố một xe đẩy trẻ con cũng màu đó. 

Sáng hôm sau khi thức dậy, điều đầu tiên tôi làm là kể lại giấc mơ đó và quả quyết nói: 

- Em đừng lo, Thượng Đế sẽ cho em một đứa con.

Ba tháng sau đó, nhà tôi mang bầu. Tất nhiên, chúng tôi rất cảm kích và vui mừng là mình sắp có một đứa con của chính mình. 

Cho tôi xin được khỏi phải kể lể dài dòng, đứa con lâu năm mong đợi của chúng tôi là một đứa bé gái, sinh ngày 13 tháng 3 năm 1970. Nhưng chuyện đó đến đây chưa hết. 

Hồi đó tôi dạy tiếng Indonesia cho những thành viên của hội Indonesian Australian Association tại Úc. Trong số những học viên có một cặp vợ chồng là Dr. Aleric Maude, một giảng viên tại đại học Flinders, và vợ anh là Anabel. Một hôm, anh nói với tôi:

- Subagio, Anabel và tôi quyết định không có thêm con cái nữa, ba (hay bốn tôi không nhớ rõ) là đủ rồi. Chúng tôi không làm phiền anh chứ, nếu tặng cho anh một xe đẩy trẻ con cũ của chúng tôi?

- Tất nhiên là không, Janet và tôi sẽ vui mừng có được một xe đẩy trẻ con cũ, tôi đáp. 

Khi Dr. Aleric Maude đem xe đó đến nhà, tôi kinh ngạc nhận thấy là một chiếc màu xanh, đúng y hệt chiếc tôi thấy trong giấc mơ. Tôi tự hỏi không biết ai đã nói anh tặng nó cho chúng tôi. 

Sự ngẫu nhiên kỳ quái đó không chỉ là bấy nhiêu. 

Khi đứa bé sinh ra được vài tháng, nhà tôi đem nó ra ngoài phố trong chiếc xe đẩy trẻ con màu xanh đó. 

Tôi không thể không nhận thấy một cảm giác là lạ đó là điều mình từng thấy, khi tôi nhìn xem nhà tôi mặc áo choàng màu xanh đang đẩy một xe đẩy trẻ con cũng màu xanh. 

Đó chính là điều tôi đã thấy trong giấc mơ cách đây hơn một năm. 

Như chân mình bắt rễ xuống mặt đất, tôi đứng tại chỗ nhìn đi nhìn lại quang cảnh diễn ra bên kia đường mà mình đã thấy trong giấc mơ.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ