Gặp nhà vua

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Sharifruddin Harris 

Nhiều năm trước đây, tôi thường đến nhà anh John Cooke tại Carmel Highlands, California, nơi tôi được khai mở và tập latihan với nhóm. Tôi là thành viên một nhóm người thân nhau đôi khi thí nghiệm pháp Ouija(*) Trong một đêm nọtrong lúc thực hiện pháp Ouija, những „hồn ma“ được tiếp xúc, hay đó là những gì từ tiềm thức, đặt những câu hỏi cho chúng tôi. Một trong những câu hỏi đó -cho bất cứ ai trong chúng tôi- là „Ai sẽ đem thông điệp tới cho Nhà Vua?“ Tôi nói: ‘‘Tôi sẽ đem, nhưng cái đó là gì?‘‘

Câu trả lời là „Ngươi sẽ biết khi đó là đúng lúc.“

Tôi quên hết chuyện đó cho tới 11 năm sau, ngay sau khi kết hôn với Sulfiati. Chính lúc đó tôi có một giấc mơ hết sức rõ rệt. Trong giấc mơ đó, tôi là một kẻ thuộc một ngôi làng nhỏ bé cực kì nghèo nàn, và các bô lão đã kêu mọi người hội họp để tìm xem có ai hay không chịu đem một thông điệp tới cho Nhà Vua, vì Nhà Vua chắc chắn sẽ giúp đỡ nếu biết được tình cảnh khó khăn của chúng tôi. Trong giấc mơ tôi chỉ khoảng 11 tuổi nhưng lại kêu la là mình sẽ đem thông điệp tới cho Nhà Vua. Phản ứng của mọi người là nhạo cười, và họ nói rằng nếu những người nam lớn tuổi hơn không chịu đi, thì họ cũng sẽ không để cho tôi đi. Nên ngay khi mọi người đi ngủ, một bà cụ đến bên tôi bình tĩnh nói: ‘‘Cháu đi là đúng. Cháu hãy đem theo gói đồ ăn này mà bà làm cho cháu. Vậy, cháu hãy đi ngay bây giờ để mọi người không biết. Đến sáng họ muốn tìm cháu thì đã quá muộn.‘‘

Khi bình minh lộ diện, tôi nhận thấy một con chó sói đang chăm chú nhìn mình. Nhưng tôi bớt lo sợ bị tấn công vì nhớ lại rằng mình đã đem theo một gói đồ ăn. Tôi mở gói ra ném một vài thức ăn cho chó sói. Nó đến ăn, rồi đến gần bên tôi hơn. Tôi có vẻ như không còn sợ gì nữa, và nó nằm xuống bên cạnh tôi. Nó thành một người bạn đồng hành, bảo vệ tôi và giúp tôi đi tìm thức ăn.

Sau khi đi tìm khoảng một tuần, chúng tôi vẫn không biết phải đi tìm Nhà Vua ở đâu. Chúng tôi đi lên một ngọn đồi, nhìn xuống một thung lũng với nhiều lửa trại. Khi gặp những kẻ tụ tập tại những chỗ cắm trại đó, chúng tôi nhận thấy họ cũng đang đi tìm Nhà Vua, nhưng không ai biết chút gì về việc tiếp theo phải đi đâu. Trong một vài ngày, chúng tôi được yêu cầu tụ họp để nghe nói: „Nhà Vua biết các ngươi đang có mặt nơi đây và tại sao, nên Ngài sẽ phái tới một một người hướng đạo để dắt các người tới gặp Ngài.“ Mọi người trở nên rất nôn nao, và dự tính những chuyện làm thế nào tới bên Nhà Vua với những nhu cầu của mình. 

Một hôm nọ, người hướng đạo đó tới. Tôi ngạc nhiên, thực ra thì không có gì ngạc nhiên, người đó là Bapak Muhammed Subuh. Bapak có một cử chỉ với bàn tay là chúng tôi nên đi theo Bapak. Bapak chỉ nói: „Chúng ta cùng đi.“ Nhiều người chúng tôi chỉ việc đi theo con đường mà Bapak đã lấy, còn những người khác thì nhốn nháu với những đồ dùng cá nhân của họ, hay đi tìm những người thân, hay đi tìm một kẻ nào đó chăm lo cho những công việc của họ khi họ ra đi.

Nơi cuối đường đi là một tòa nhà to lớn bằng gỗ. Bapak mở cửa ra nói: „Vào đây.“ Tôi đến gần cửa nói: „Bapak, vẫn còn nhiều người muốn đến.“ Nhưng Bapak nói: „Đừng lo, họ sẽ đến vào một dịp khác.“ Bapak liền đưa tất cả chúng tôi vào, rồi đóng cửa. Tôi nhận thức được là chúng tôi đang tập latihan, và thấy phòng tập không chỉ có đàn ông, mà cả đàn bà và con nít. Bởi đàn bà không tập chung với đàn ông, còn con nít thì hoàn toàn không tập, nên tôi hỏi Bapak: „Chúng tôi đang làm gì đây?“ Bapak nói: „Ya, ya...chỉ việc quy thuận.“

Tôi hiểu được điều đó là cần thiết nên chỉ việc nhắm mắt lại mà cố gắng phó mặc tất cả những nỗi lo của mình.

Sau một lúc, tôi nghe thấy âm nhạc êm đẹp như có thiên thần đang ca hát, và cảm thấy phải nhảy múa và lắc thư the đó. Tôi cảm thấy mình được làm cho vượt lên càng lúc càng cao, và thấy như trọng lực đã giảm. Tôi mở mắt ra để coi xem những người khác có bị tác động tới hay không, thì nhận thấy ngay cả Bapak cũng đang vượt lên không trung, như tất cả chúng tôi. Nên tôi hỏi: „Bapak, điều gì đang xảy ra vậy?“ Nhưng Bapak chỉ nói: „Ya, ya...chỉ việc quy thuận.“ Nên tôi lại nhắm mắt và cố gắng gạt bỏ đi tất cả những nỗi lo của mình.

Với thời gian, những động tác trở nên chậm chạp hơn, còn ca hát thì trầm lặng hơn, nhưng cường độ những chấn động lại càng lúc càng mạnh hơn. Ngay sau đó, tôi phải mở mắt ra một lần nữa và nhận thấy tòa nhà đã biến mất, còn chúng tôi thì đang nhảy múa và lắc lư trên một đồng cỏ ngập nắng với hoa, chim và bướm. Tôi quay qua phía Bapak hỏi một lần nữa: „Bapak, điều gì đang xảy ra vậy?“ Nhưng Bapak cũng chỉ nói: „Ya, ya...chỉ việc quy thuận.“

Bởi biết Bapak là một người hướng đạo nhân từ, nên tôi nhắm mắt lại một lần nữa để cầu xin cho mình không còn lo nghĩ gì nữa. Lần này thì các động tác hầu như đã ngưng hẳn, còn âm nhạc thì trở nên rất yếu ớt, nhưng cường độ của những chấn động thì vẫn còn mạnh. Sau một lúc, tôi lại phải mở mắt ra, và trông thấy trái đất phía dưới chúng tôi đã biến mất, còn chúng tôi thì lơ lửng trong không gian giữa các tinh tú. 

Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của những người chung quanh đang tập latihan, nhưng không thể trông thấy bất cứ ai, trừ Bapak ra. Nên tôi hỏi: „Như vậy nghĩa là gì, chuyện gì đang xảy ra?“ Tất nhiên là Bapak chỉ lặp lại: „Ya, ya...chỉviệc quy thuận.“

Lần này thì sự im lặng giống như sấm sét, còn những chấn động thì trở nên tinh vi nhưng mãnh liệt hơn tất cả những gì tôi nghiệm thấy. Tôi lại cảm thấy mình phải hỏi Bapak phải làm gì, nên mở mắt ra và trông thấy lần này thì có các tinh tú, chỉ là sự đen tối hoàn toàn. Tôi hoảng sợ nên đi tìm Bapak. Khi tôi nhìn thấy Bapak, Bapak là thủy tinh nhưng sống động. 

Tôi phải hỏi: „Chúng ta đang ở đâu, làm sao có thể như vậy được?“ Tuy hỏi như vậy nhưng tôi hiểu được rằng mình đã được ban cho một đặc ân ngoài mong ước, hay có thể tưởng tượng. Tôi khóc oà vì cảm kích và cầu xin được tha thứ. Bapak lại nói: „Ya, ya...chỉ việc quy thuận.“

Tôi cố gắng một lần nữa, nhưng tất cả đều trở nên trống trọi như là mình đã qua đời. Chẳng có bất cứ gì. Sau một lúc, tôi không biết là bao lâu, tôi bắt đầu cảm thấy mình ý thức được đôi chút tại sao mình ra đi, và chợt nhớ lại là phải nói cho Nhà Vua hay về ngôi làng mình và sự nghèo đói của nó. Nhưng trước khi tôi có thể nghĩ ngợi xong, câu trả lời đã có đó: Nhà Vua biết về ngôi làng tôi nhiều hơn tôi, nên hoàn toàn hiểu được nhu cầu của nó. Tôi cảm thấy thư thái và tiếp tục trôi nổi xuống phía dưới, cho tới khi mường tượng được là mình đã trở về ngôi làng và cân nhắc về việc sẽ phải nói gì cho mọi người.

Nhưng trước khi tôi có thể suy ngĩ xong, câu trả lời đã có trong lòng mình. Sự nghèo khổ của họ sẽ còn đó, ngày nào họvẫn còn bám vào đó. Giấc mơ đó trở nên lâu hơn một chút. Tuy nhiên, đó là cái thông điệp tôi có ý định đem về, nên không làm gì thêm nữa.

Một khoảng thời gian sau, cùng với nhiều anh chị em khác, tôi đến thăm mộ của Bapak và được mời dùng cơm tại nhà Ibu Rahayu gần đó. Sau khi đem chén đĩa vào bếp, tôi nhận thấy Ibu Rahayu đang ngồi một mình tại sân trong để tạo cơ hội cho bất cứ ai muốn tới nói chuyện với bà. Biết mình sẽ không bao giờ được một dịp may như vậy, nên tôi đến ngồi gần bà. Tôi hỏi bà là mình có thể chia sẻ với bà về sự linh thị đã mô tả trên kia. Bà nói: "Đước chứ, anh cứ việc nói." 

Khi tôi kể, bà thường gật đầu tỏ ý mình đang nghe. Khi tôi đề cập tới cái thông điệp cuối cùng, bà ngước nhìn tôi nói: „Đúng là vậy.“ Bà cảm ơn tôi đã chia sẻ sự linh thị đó, và tôi cảm ơn bà đã nghe tôi kể.

____________

(*) Ouijia boards: một phép cầu hồn hay cầu cơ trong đó mọi người ngồi chung quanh một chiếc bàn (board) để tiếp xúc với những hồn ma. Còn gọi là talking board hay witchboard.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ