Hiện thân của ánh sáng

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Emmanuel Elliott

Một người chị em họ tôi vừa mới qua đời, và tôi đã từ biệt cô trong latihan một vài tuần trước đó. Cô 32 tuổi, có một đứa cháu gái 13 tuổi được ông bà nó nuôi vài năm kể từ lúc này, vì cô bị chứng động kinh và không công ăn việc làm. Cô sống chung với một người đàn ông cũng không công ăn việc làm, nên họ làm theo hết khả năng mình để nâng đỡ nhau, nhưng cuộc sống họ có thể nói là thấp. Nói cách khác là không thành đạt. Một hôm nọ, cô đi tắm một mình, bị chứng động kinh hành nên chết đuối. Tôi tập một latihan cho cô, và biết đó là lúc chúng tôi từ biệt, vì tôi không thể đến dự đám tang cô. Trong lúc tập, tôi thấy như là cô đã đợi chờ mình. Cô hiện ra trong một hình thể không bệnh tật, không buồn phiền, không hối tiếc: cô là chính mình, một người đạt được cái mức cao nhất trong cuộc sống này, nếu mọi việc diễn biến tốt đẹp nhất. Cô mạnh khỏe, tươi đẹp, hớn hở: những đức tính tốt nhất của cô được đầy đủ thể hiện.

Tôi vô cùng cảm thấy luyến tiếc cho cái số kiếp bất hạnh của cô, nhưng cô luôn làm cho tôi ngửng đầu lên với bàn tay cô, và rất vui vẻ nói với tôi: „Hãy nhìn vào ánh sáng, đừng nhìn vào bóng tối; hãy ngửng đầu lên nhìn, nhìn vào ánh sáng, nhìn thẳng vào ánh sáng!“ Chúng tôi truyền đạt không dùng lời nói, và cô làm cho tổi hiểu, hay đúng ra cảm nhận được, như thế nào điều này tuyệt vời, là hợp tình hợp lý và chấp nhận được, khi bỏ lại một đứa con...

Cô cũng nói với tôi điều này là tuyệt vời đối với họ, những người trong gia đình còn sống hay đã chết, là tôi còn tập latihan và nên tiếp tục tập. Ông bà và ông cố bà cố tôi cũng có mặt nơi đó, nhưng họ chỉ cùng đến với cô chị em họ tôi, chứ không can dự gì vào. 

Chúng tôi nói lời tạm biệt. Quang cảnh chợt thay đổi, và tôi trông thấy cô đứng nơi một phong cảnh đồi núi đầy cỏ mọc cao và hoa mùa hè. Có một thân cây cao lớn qua đó mặt trời đang chiếu rọi - trông như phong cảnh vùng Tuscane. Tôi có thể trông thấy nền cỏ và sàn nhà bằng gỗ của phòng tập latihan ngay dưới chân mình. Trên đỉnh đồi tôi trông thấy những người đang đứng chờ đợi người chị em họ mình. Chúng tôi nói lời tạm biệt, mọi người đều vẫy tay, và dần dần họ đi mất.

Thứ ánh sáng mà tôi nghĩ là mặt trời, bắt đầu hiện ra từ nơi sau thân cây, như mặt trời đang lặn lúc hoàng hôn. Nhưng đó không là mặt trời, mà chính là Ánh Sáng, Ánh Sáng của Thượng Đế, hay tình thương của Thượng Đế, khi cái ánh sáng đó dần dần nhập vào tôi, vào phòng tập, vào mọi người đang tập. Tôi còn thấy nó tràn ra ngoài đường phố, ra khắp thế giới, nó nhập vào cơ thể tôi, vào cơ thể mọi người, khiến chúng tôi trở nên trong suốt và đầy ánh sáng. Tôi có thể trông thấy người chị em họ mình, anh chồng cô, đứa con họ cách đó một vài khu phố; họ đang trông chừng nó trong khi tôi tập latihan. Mọi người đều trong suốt và đầy ánh sáng, rồi có lời nói: ‘‘Các ngươi là hiện thân của ánh sáng.‘‘

FEBRUARY/MARCH 2011

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ