Chứng nghiệm về tổ tiên

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Rohana Darlington…

Những chứng nghiệm với ba tôi

Ba tôi đã săn sóc mẹ tôi trong hai năm cuối cùng của bà, nhưng điều đáng buồn là sau khi mẹ tôi mất, cuộc đời ông trở nên nát bét. Suốt đời mình ông là một nhân viên kế toán đứng đắn được đào tạo toàn diện, nhưng chợt nhiên ông nghiện rượu, và đời ông trở nên hỗn loạn: ông không thể thích nghi với sự tự tử của mẹ tôi.

Cuối cùng ông bị bắt vì say rượu trong lúc lái xe, và điều đó là một cú điếng người với ông. Trong vòng một năm ông lấy làm vợ một người đàn bà cá tính mạnh mà ông chỉ quen biết trong ba tuần. Ông là người chồng thứ ba của bà, còn bà thì đã có con. Ba tôi không úp mở cho tôi hay là ông không muốn dính dáng gì tới tôi cùng với hai người anh hay em trai tôi sau vụ đó. Anh chị em chúng tôi đã bàn luận về chuyện đó, và chúng tôi nghĩ rằng đó là vì chúng tôi khiến ông nhớ tới mẹ tôi.

Quan hệ của tôi với ba tôi luôn khó khăn, khi trong đời mình ông đem theo vợ con từ quốc gia này tới quốc gia khác, trong đó nhiều nơi là những vùng có chiến tranh, khiến chúng tôi thành dân ty nạn, tối thiểu là ba lần. Khi lớn lên, tôi ít khi được gặp ông; khi 13 tuổi tôi phải vào một trường nội trú ở Anh, và đó lúc cuối thời thơ ấu của tôi.

Tôi chỉ gặp lại hai người anh hay em trai mình khi được 17 tuổi, lúc tôi được phép tới thăm cha mẹ mình ở Hong Kong, ba năm một lần. Những lúc nghỉ hè, tôi chỉ ở trường nội trú với một bà hiệu trưởng lập dị, vì tôi là một học sinh duy nhất không biết phải đi đâu vì không có thân nhân ở Anh. Sau đó, một bà chủ nhà bị chứng loạn thần kinh nhận tôi làm con nuôi, một kẻ tìm cách trầm mình xuống biển tự tử. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ mồ côi, và khi 18 tuổi tôi không còn đi học nữa mà tới sống ở London, vì không muốn trở về Hong Kong chia sẻ cuộc sống bấp bênh của bố mẹ mình tại đó.

Thay vì vậy, tôi ở một căn buồng cùng với con gái và người chị em của hội viên Subud. Nhờ đó tôi tìm thấy Subud.

Tôi tin rằng những biến cố đó đã làm cho mẹ bị bệnh tâm thần, bởi sau này bà hối hận đã để cho con cái mình tứ tán để chiều lòng ba tôi. Bà không ý thức được là mình đã vô tình tái tạo thời thơ ấu nát bét của mình cho cuộc sống con cái mình. Nên chẳng có gì ngạc nhiên là tôi cảm thấy may mắn được hướng dẫn vào Subud lúc còn trẻ, và có một người chồng Subud yêu và hiểu mình. Tới nay chúng đã là vợ chồng được 43 năm.

Ba tôi sống thêm được 15 năm nữa, nhưng trong khoảng thời gian đó tôi thấy mình hầu như là một kẻ xa lạ đối với ông. Cuối cùng ông đau ốm bị ung thư vô phương cứu chữa, nên không còn sống được bao lâu nữa. Lúc đó, tôi bận việc với Subud; tôi có chồng và bốn đứa con, làm nghề vẽ kiểu mẫu và viết văn. Tôi không nghĩ gì nhiều về ba tôi, vì điều đó khiến mình khó chịu.
Nhưng một hôm nọ, Mashud và tôi sắp đi tập latihan, thì chợt có ai đó gõ cửa. Tôi ngạc nhiên thấy một phụ nữ mình hầu như không quen biết đứng trước cửa nhà. Chị là một phụ tá mới tới ở địa phận chúng tôi, và chị nói không biết tại sao lại tới thăm chúng tôi, vì cảm thấy bắt buộc phải làm vậy. Chúng tôi nói mình sắp đi tập và chị có thể đi cùng.

Hồi đó nhóm chúng tôi gồm nhiều phụ nữ lớn tuổi là những người luôn có một latihan tĩnh lặng, nhưng trong dịp đó tôi bị một cú sốc. Khi chúng tôi bắt đầu, mọi người đột nhiên ca hát một cách hết sức êm đẹp, và tôi ý thức được bố mình đang chết nhưng linh hồn ông thì nặng nề bị lôi xuống dưới. Tôi cảm thấy có một bong bóng rất lớn trong phòng -một khinh khí cầu có thể bay cao. Tôi phải dùng tất cả sức mình để đẩy nó lên trên. Sau khi tôi hết sức nỗ lực, bong bóng đó cuối cùng có thể bay lên để rời khỏi trái đất. Tôi biết cái đó tượng trưng cho lình hồn ba tôi.
Sau khi chúng tôi về nhà, cô chị hay em dâu tôi cho hay là ba tôi đã qua đời, ngay lúc tôi có cái chứng nghiệm đó.

Chuyện đó tới đây chưa phải là hết. Đám tang thật sầu não, và sau đó tôi cảm thấy buồn chán vô cùng. Nếu không có thói quen thường trực cầu nguyện và đặt mình trong trạng thái latihan, tôi không biết làm cách nào mình có thể sống còn. Ngay sau đó, tôi cùng các anh em trai hay được là ba tôi đã tước bỏ quyền thừa kế gia tài của tất cả chúng tôi; ông không để lại một đồng xu nào cho 11 đứa cháu của ông và mẹ tôi. Điều đó như là ông muốn cắt đứt mọi liên hệ với cuộc đời trước kia làm nhớ tới mẹ tôi của ông. Khi hay tin đó, tôi tức khắc làm lễ theo quy ước Hồi giáo, khiến mình an ủi nhận được những lời nói: ‘‘Hãy cầu nguyện cho những kẻ đầy ác ý lợi dụng mình.‘‘

Sau này, tôi tìm cách không nghĩ tới cái chết của ba tôi, nhưng chẳng bao lâu sau đó ba tôi bắt đầu hiện ra trong latihan tôi, hết tuần này tới tuần khác; trông ông buồn chán, muốn xin tôi tha thứ. Như Bapak đã nói, khi ta tập latihan, tâm trí mình như bị tê liệt, nên trong latihan, tuy đôi khi có cảm xúc tiêu cực đối với ông, tất cả những gì tôi cảm thấy được là tình thương và sự tha thứ cho ông.

Tôi được khiến cho nói luôn điều này với ông: ‘‘Tất nhiên là con tha thứ cho ba,‘‘ nhưng hình như ông không thể tự tha thứ cho mình nên vẫn còn hiện ra. Sự việc trở nên cấp bách, khi một đêm nọ tôi thức dậy nhận thấy mình được chở tới tòa nhà Anugraha, khách sạn Subud là kinh doanh của chúng tôi. Cái chứng nghiệm đó lại xảy ra: tôi hoàn toàn sáng suốt, và đồng thời ý thức được mình vừa trong phòng ngủ, vừa trong nơi tiếp khách của khách sạn. Đó không là một giấc mơ.

Gặp Thánh Phê-Rô


Tôi trông thấy ba tôi đang ngồi trên một ghế trường kỉ, thần sắc rầu rĩ. Khi tôi hỏi ông tại sao có mặt nơi đây, ông nói mình đã cố gắng tiến trên con đường tâm linh, nhưng ông đã gặp Thánh Phê-Rô cho ông hay là ông chưa thể vào thiên đàng. Hình như ông lấy làm cảm kích vì gặp được Thánh Phê-Rô, nhưng lại thất vọng vì tình trạng tâm linh thiếu thốn của mình. Hình như cái không khí latihan nơi đây đã lôi cuốn ông, tuy ông chưa vào Subud.

Khi tôi thuật lại cái chứng nghiệm đó cho Mashud, anh nói: ‘‘Em còn nhớ tới chuyện ba em sùng kính Thánh Phê-Rô? Ông có ý kiến là Giáo Hội đã được xây dựng trên những quan niệm của Thánh Phê-Rô, khi hoàng đế Constantine muốn dàn xếp những vấn đề giáo lý, nhưng các môn đồ của Thánh Phao-Lô lại chiếm được ưu thế‘‘. Mashud và ba tôi thường trò chuyện dài lâu về thần học, điều hồi đó tôi không thích thú, nên đã quên hẳn đi chuyện ông có cảm tình với Thánh Phê-Rô. Sau này, chúng tôi nhớ lại được Thánh Phê-Rô là người giữ chìa khóa vào thiên đàng. Chúng tôi cầu nguyện cho ba tôi, và tối thiểu thì mỗi tuần ông không còn hiện ra trong latihan tôi như trước kia.

Sau một thời gian, Mashud có một giấc mơ trong đó anh thấy ba đang ngồi nơi phòng giải lao của một nhà thờ, nhưng không thể hoàn toàn đi vào bên trong. Ông ăn mặc toàn đồ màu đen, khẩn cầu nhìn Mashud hôn ông trên trán. Anh nói: ‘‘Đừng lo, con không bao giờ bỏ ba.‘‘ Chúng tôi coi cái chứng nghiệm đó là ba tôi đã tiến bộ được đôi chút, và tối thiểu được phép vào một nơi chốn tâm linh (nhà thờ) tuy chỉ phần nào thôi.

Trong đời ông trên trần gian, ba tôi chống lại chính ba ông, một nhà truyền giáo Tin Lành; ông không thường đi lễ nhưng vẫn kín đáo đọc Thánh Kinh. Trong suốt đời mình, ông thành tâm kính trọng Chúa Giê-Su và những tông đồ của Chúa. Tuy nhiên, ông thù ghét Giáo Hội Công giáo, và khi anh trai tôi cưới hỏi một người Công giáo và cải đạo theo Công giáo, ông tức giận không đến dự lễ rửa tội những đứa cháu của Giáo Hoàng, theo cách gọi của ông. Dù vậy, ông lại luôn không có vấn đề gì với Mashud, tuy anh là người Hồi giáo. Chúng tôi vẫn còn cầu nguyện cho ông, và mong rằng sự tiến bộ đó có thể tiếp diễn.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ