Chứng nghiệm về tổ tiên

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Rohana Darlington…

Tôi được khai mở lúc tuổi 18 cách đây gần 50 năm, người duy nhất trong gia đình hồi đó là hội viên Subud. Tình trạng gia đình tôi không được bình thường do những chuyện ly giáo tạo nên cảnh bất hòa đau đớn từ thế hệ này qua thế hệ khác. Tôi vui mừng tiếp nhận được latihan khiến những người thuộc mọi tôn giáo có thể gặp gỡ để phụng thờ mà không tranh cãi về thần học.

Ngay sau khi được khai mở, tôi liền có những chứng nghiệm trông thấy những người đã chết mình quen biết, và đó là một đề tài không thay đổi trong hành trình tâm linh của mình. Nhưng vì còn trẻ nên tôi lo sợ mình có thể bị loạn trí và mắc chứng ảo giác. Một trong những chứng nghiệm đó xảy ra, khi tôi làm quen với anh Mashud, một hội viên Subud là người chồng tương lai của mình.

Lúc đó tôi đang lần đầu tiên ở nhà gia đình ông chồng tương lai, và phòng khách là nơi tôi ngủ đêm. Vài giờ sau đó, một nhóm người ăn mặc theo lối cổ xưa đánh thức tôi dậy; họ tụ tập trong bóng tối chung quanh giường ngủ, và đang tìm cách lôi kéo sự chú ý của tôi. Họ nói họ đến để chào mừng tôi là người trong gia đình, và giới thiệu một người đàn ông có vẻ cao sang, hình như là phát ngôn viên của họ, nói rằng ông có một thông điệp cho tôi. Tôi kinh hoàng tới nỗi phải bật đèn lên, nhưng họ đã biến mất.

Sau đó, tôi mong muốn mình sẽ nghe được họ nói gì, để tìm xem thông điệp của họ là gì, nhưng hồi đó tôi chưa thể hiểu được sự tiếp nhận của mình, dù có làm trắc nghiệm đi nữa. Những phụ tá mà tôi hỏi về cái chứng nghiệm đó, cũng thiếu kinh nghiệm, nên họ đề nghị tôi viết thư hỏi ông Sudarto, một phụ tá Indonesia nhiều kinh nghiệm, để nhờ ông giải thích cho tôi.
Trong bức thư hồi đáp, Sudarto nói rằng cái chứng nghiệm của tôi là có thật: những người tôi trông thấy là những tổ tiên của anh Mashud, và thông điệp của họ là khuyên tôi đừng bao giờ bỏ tập latihan, vì họ mong nhờ đó tâm linh họ được trợ giúp. Khi tôi nói điều đó cho Mashud hay, anh tỏ vẻ khó chịu, vì anh là một hội viên Subud kể từ lúc 18 tuổi mà chưa từng có ý định bỏ tập. Tuy nhiên, người anh trai là người thân duy nhất của Mashud, một người đã đem anh vào Subud, thì lại bỏ tập mà không bao giờ tập lại nữa. Hình như các tổ tiên của Mashud mong rằng Mashud sẽ không đi theo vết xe của anh trai mình.

Những chứng nghiệm với mẹ tôi

Bởi vẫn còn trong Subud nên tôi có những chứng nghiệm khác liên quan tới tổ tiên; tôi nhận thức được tất cả đều cho sự giáo hóa tâm linh của mình, chứ không là ảo giác. Chẳng hạn, sau 16 năm trong Subud, tôi phải đối diện một biến cố khủng khiếp là sự tự tử của mẹ tôi, và do đó có những chứng nghiệm đáng chú ý.

Mẹ tôi phải trải qua nhiều bi kịch trong đời bà, mà hậu quả là bệnh Parkinson và bệnh tâm thần. Ở tuổi trung niên, trước khi những căn bệnh đó phát ra, bà đã bị chứng trầm cảm nhưng lại không chịu đi khám bác sĩ, hoặc không chịu dùng thuốc men, vì bà lấy làm xấu hổ là mình có dấu hiệu bệnh tật.

Tôi nói với bà là Subud có thể giúp bà, nhưng bà lại không muốn dính dáng gì tới. Khi còn nhỏ, bà đã là một đứa bé mồ côi, và do tình cảnh ly giáo giữa một người cha gốc Áo theo Công giáo và một người mẹ gốc Anh theo Tin Lành, bà được nuôi dưỡng lúc 10 tuổi bởi những nhà duy linh (spiritualist). Những hoạt động đồng bóng của họ khiến bà khiếp sợ, và bà tin rằng latihan cũng đại loại như vậy, tuy tôi cam đoan với bà đó là một con đường tâm linh khác hẳn.

Một hôm nọ Mashud và tôi đi dự một Hội Nghị Subud tại Derbyshire, và trong buổi họp đó tôi tiếp nhận được một latihan rất mạnh chưa từng thấy lúc tập với nhóm. Trên đường về nhà, chúng tôi kêu điện thoại để coi xem mẹ tôi ra sao. Bà nói với tôi là có một điều phi thường xảy ra lúc ban đêm tôi nhận được cái latihan rất mạnh đó.

Bà nói là có ba phụ nữ Indonesia mặc sarong tới gặp mình tại phòng ngủ. Họ nói với bà là họ đến để khai mở cho bà, khiến bà có thể tự mình nghiệm được latihan mà không phải lo sợ. Mẹ tôi đã ở vùng Viễn Đông trong nhiều năm, nên quen thuộc văn hóa Indonesia: bà tin chắc điều trải qua đó không là ảo giác. Bà nói rằng mọi thứ trong phòng đều biến thành màu sắc sáng chói, và bà chợt nghiệm thấy những chấn động rất mạnh.

Những điều đó liên tục tiếp diễn, và bà yêu cầu tôi làm nó mất đi vì bà không thích! Tôi bàn luận với các phụ tá tại nhóm Subud gần nhất; họ khuyên bà tham dự latihan nhóm với họ, nhưng bà không chịu. Tôi lại viết thư hỏi Sudarto; ông cũng khuyên bà tham dự latihan nhóm, nhưng bà chưa từng làm theo lời khuyên đó. Cuối cùng những chấn động tự động hết, và mẹ tôi tiếp tục cuộc sống của bà như thường lệ.

Nhiều năm sau đó bác sĩ chẩn đoán bà mang bệnh Parkinson. Săn sóc cho bà, bố tôi yêu cầu Mashud và tôi đến thăm bà, vì bà không chịu cho bất cứ ai gặp mình trong tình trạng sức khỏe yếu kém. Ngoài ra, bất cứ ai tới thăm cũng làm bà lo sợ thêm. Bà không chịu bị đưa vào bất cứ một đơn vị y tế nào chuyên về bệnh tâm thần. Hồi đó tôi làm nghề vẽ kiểu mẫu, và chưa được huấn luyện về y khoa, hay có kinh nghiệm về những căn bệnh tâm thần. Dù tôi đã liên lạc với nhiều cơ quan săn sóc người gia, bà vẫn không chịu vào đó, nên tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cầu nguyện cho bà.

Khi hay tin bà đã tự sát theo một cách đặc biệt kinh khiếp, tôi rụng rời. Tôi tin những lời nói của Bapak trong Susila Budhi Dharma là những cha mẹ có con cái tập latihan sẽ nhờ vậy mà được giúp đỡ, ‘dù họ muốn hay không.‘ Nên tôi không hiểu tại sao latihan mình không thể tránh cho cái chết đó xảy ra. Nhiều năm sau đó khi trở thành một chuyên viên trị liệu bệnh tâm thần, tôi hiểu được điều này khi săn sóc những người có ý định tự tử được kịp thời ngăn chặn: gia đình những người đó thường cảm thấy họ không thích nghi được, hay như thế nào đó chịu trách nhiệm về cái chết của người thân mình.

Tuy nhiên, ngay sau đó tôi nhận được một chứng nghiệm diệu kì cho thấy lời nói của Bapak là sự thật, nhưng theo một cách mà trước kia mình không thể hiểu. Trong khi chúng tôi đi xe hơi tới nơi chôn cất của mẹ tôi, tôi chợt nhận thấy mình rời khỏi thân xác mình tới một nơi chốn khác. Ban đầu, tôi nghĩ mình choáng váng vì tình trạng căng thẳng của sự tự tử của bà mẹ mình, nhưng tôi lại thấy mình hoàn toàn sáng suốt và ý thức được mình đang ngồi trên xe và nói chuyện với Mashud trong khi xe đang chạy.

Cái chứng nghiệm đó sống động và có thật tới nỗi tôi kinh ngạc là Mashud không thể thấy điều xảy ra tại nơi chốn mà tôi đến.

Thực vậy, điều đó hết sức mãnh liệt tới nỗi tôi phải bảo anh dừng xe lại trong một vài phút, vì tôi hầu như không thể thích nghi. Tôi có thể trông thấy mình như từ phía trên nhìn thấy phía sau đầu mình, khi tôi đi giữa những dãy ghế trong một nhà thờ tràn ngập ánh sáng. Tôi nhận thức được mẹ mình, trông bà đau ốm vô cùng, đang dựa trên cánh tay tôi, còn ba tôi thì đang dìu dắt cánh tay kia của bà. Tôi và ba tôi còn sống trên cái thế giới này, nhưng mẹ tôi thì đã chết, cùng với tất cả những người đang dự lễ đang ngồi trên các dãy ghế của nhà thờ. Mọi người đều ăn mặc màu trắng, tức là họ đã chết. Tôi ý thức được họ là những tổ tiên của mẹ tôi.

Khi chúng tôi đi giữa các dãy ghế tới phía cuối nhà thờ, tôi nhận thức được một bàn thờ, và đằng sau cái bàn thờ đó là Chúa Giê-Su. Khuôn mặt người sáng chói tới nỗi làm tôi lóa mắt, nhưng từ ngực người tình thương tỏa ra những làn sóng lớn. Người cầm một cốc rượu lễ, ra dấu hiệu cho tôi và ba tôi nên đem mẹ tôi tới đó, để nhận lễ thánh thể. Sau khi bà uống rượu lễ, một cánh cửa mở ra, và bà đi vào trong đó với Chúa Giê-Su. Chợt nhiên tôi thấy mình trong một phòng đầy ánh sáng, và có một tiếng nói kỳ quái cho tôi hay đó đó là nơi ở đích thực của mình, và hỏi tôi có muốn ở đó không. Tôi rất lo ngại, bởi hồi đó tôi có ba đứa con nhỏ còn cần mẹ, nên tôi nói mình phải trở về để chăm lo cho chúng. Tôi được phép làm điều đó, và lấy lại trạng thái bình thường của mình, hoàn toàn ý thức được mình đang ngồi trên xe bên cạnh chồng mình.

Kể từ đó tôi nhiều lần thấy mẹ mình trong latihan. Một trong những dịp đó là trong Đêm Định Mệnh trong Tháng Tổ Tiên, hai tuần trước lúc bắt đầu Ramadhan, và điều đó được chứng kiến bởi một cô con gái đã được khai mở của tôi. Tình trạng mẹ tôi có vẻ tốt đẹp, trông bà vui vẻ và mạnh khỏe như trong những tấm hình lúc còn trẻ của bà.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ