Cái chết cũng có vẻ đẹp

Minh Thần dịch

 
 

Leonard Lassale May 2019

Nhà tôi, Melinda, các con tôi và tôi, vừa mới trải qua một chứng nghiệm mạnh mẽ và cực kì siêu phàm. Tôi xin được chia sẻ với các anh chị em Subud.

Một vài năm trước đây, tôi viết một cuốn sách tựa đề là Source of Life. Đó là những chuyện về những trải nghiệm trong đời chúng tôi dưới sự hướng dẫn thường xuyên của lối tu tập theo latihan của Subud. Với những ai chưa đọc sách đó, dưới đây là những điều tóm lược về cuộc đời chúng tôi, để dắt bạn tới những gì tiếp theo.

Trong năm 1956…

 
Melinda  
   

Đó là lúc tôi đang học tại trường Central School of Arts and Crafts ở London. Chính nơi đó tôi lần đầu tiên gặp Melinda. Cả hai chúng tôi đều thích thú tìm hiểu những vấn đề tâm linh, trong đó có lối tu của Gurdjieff. Chúng tôi nhận thấy mình vui sướng khi được gần nhau, và chúng tôi đã kề cận nhau kể từ đó.

Một đêm nọ, trong tháng 6 năm 1957, hoàn toàn sáng ngời, Melinda đến gặp tôi tại căn buồng tôi ở London: cô vừa mới nghiệm được cái latihan đầu tiên của mình. Chẳng bao lâu sau đó, tháng 11 năm đó, tôi cũng bắt đầu theo tập latihan.

Chúng tôi thành hôn trong năm 1959 và cho ra đời bảy đứa con.

Dù định cư tại Pháp hay Anh, chúng tôi luôn tập latihan và còn phải bận rộn nuôi nấng một gia đình đông con; đó lại là điều khiến chúng tôi gần gũi nhau hơn và tạo cho cuộc sống mình những màu sắc đẹp nhất.

Chúng tôi thường trực định cư tại miền Provence của Pháp trong năm 1991, nơi Melinda làm việc trồng cây vào chậu, còn tôi thì sơn vẽ.

Đến tuổi già…

Cơ thể chúng tôi bắt đầu cho thấy những dấu hiệu của sự hao mòn. Melinda cần phải mổ tim, đầu gối cần phải được chăm sóc…

Một hôm nọ, Melinda té ngã trên cầu thang, xương đùi bên trái bị vỡ từng mảnh. Tuy được phẫu thuật nhưng xương lại bị vỡ, khiến bà không thể đi đứng cũng như bước lên cầu thang.

Chúng tôi thích nghi nhịp sống của mình với tình trạng mới đó, và thường ở dưới nhà với phòng khách biến thành một phòng ngủ nhỏ xíu.

Tôi ý thức được…

Melinda bắt đầu trải qua cái quá trình mãnh liệt tự động xảy ra dần dần chuyển hóa tâm thức trần gian thành tâm thức của linh hồn. Chúng tôi cần phải chuẩn bị cho những thay đổi trọng đại sắp xảy ra.

Một năm rưỡi trước đây, tôi quyết định không cho Melinda dùng những thuốc men thường dùng: những thứ cho tim, cho máu, cho sự tiêu hóa và một vài thứ cho tất cả những cơn đau nhức. Đầu óc bà không còn được sắc bén, bà trở nên lúng túng khó tìm thấy cái không gian tạo cho tâm thức được gần cận linh hồn.

Khi tôi cho bác sĩ hay quyết định của mình, ông la lối: ‘‘Ông khùng rồi! Bà ấy sẽ chết trong vòng một tuần, ông liệu đấy!‘‘

- Thà chết một cách tự nhiên trong sự sáng suốt hoàn toàn của tâm thức còn hơn là chết mà không ý thức được gì, tôi đáp.

Thực vậy, điều khiến bác sĩ kinh ngạc là tình trạng sức khỏe tổng quát của Melinda nhanh chóng khá hơn: bà biết lại được sự hiện diện của mình, khả năng tiêu hóa trở nên đỡ hơn, những cơn đau bớt đi.

Cả hai chúng tôi đều nhận thấy có những thay đổi trọng đại của tâm thức, vì đó là một quá trình thanh lọc thâm sâu.

Những xúc động và sợ hãi của thời thơ ấu chôn cất trong đáy lòng chợt lộ diện, dù đó là lúc ban ngày hay ban đêm, mỗi cái với những sự thật và thực tại khác nhau. Bà thường lớn tiếng nói trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, và tôi liền nhận thấy mình không nên tìm cách trả lời những câu hỏi của bà, mà để cho bà tự nói ra tất cả những câu trả lời của chính mình, bởi nếu tôi trả lời thì sẽ chỉ làm cho bối rối thêm.

Khi còn bé…

Quan hệ với bố mẹ của bà không là điều lí tưởng, và sự thiếu thốn tình thương, thiếu chăm sóc và quan tâm của họ đã để lại một vài vết sẹo nặng. Nhờ tha thứ và sự buông bỏ những tình cảm bị tổn thương, bà đã làm cho cái quá trình chữa trị cho mình qua tình thương lây qua bố mẹ mình.

Hai người anh trai bà cũng đã được tha thứ; họ đã thích thú chêu trọc bà khi bà còn bé, và điều đó đã khiến bà sợ hãi vô cùng. Trong cái quá trình thanh lọc cho tới khi có thể tha thứ họ và buông bỏ những sợ hãi của mình, bà đã trải qua nhiều cơn giận dữ.

Bà cần phải nói chuyện với mỗi đứa con mình trong bảy đứa, nói một cách khác nhau với mỗi đứa, vì bà cố gắng không để cho mình bị ảnh hưởng bởi tình thương của người mẹ.

Với chính tôi thì cũng có chuyện, bởi những liên hệ trần gian của chúng tôi rất khắng khít. Bà không thể hiểu được là tôi không thể cùng bà đi qua cái thế giới bên kia. Dù sao, chúng tôi cũng đã liên tục ăn ở cùng nhau được 65 năm!

Nhiều lần trong đêm, bà kêu tôi: ‘‘Anh ơi, anh còn đó không? Tại sao anh mất nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị! Xe hơi đã có đó, và bây giờ thì em muốn về nhà...Chúng ta cùng đi nhé!‘‘

Dần dần một sự chuyển hóa xảy ra trong tâm thức bà…

Bà ý thức đươc nhiều hơn nội dung đời sống tâm hồn, thay vì những gắn bó vật chất của mình. Sự hiện diện của những thân nhân trong cái thế giới tâm linh của bà thành sự thật nhiều hơn. Bà trông thấy nhiều sinh linh và yêu cầu tôi giúp bà nhận diện họ.

Tôi phải giải thích là bà đang bắt đầu nghiệm thấy cái thế giới nội tâm của chính mình mà tôi không thể vào, tuy cảm nhận được sự thật những thực tại của bà.

Thường thường, bà trải qua những giai đoạn tiếp nhận ca hát trong latihan. Cũng có nhiều lúc thật vui sướng và hạnh phúc. Chúng tôi được dịp cười nói rất nhiều, đặc biệt khi con cái chúng tôi tới thăm.

Bởi sự hiện diện của nội tâm bành trướng, nên sự sống trong cơ thể bà giảm thiểu, khiến bà khó ăn uống được, vì không thể dùng miệng và lưỡi. Nói năng cũng không được rõ rệt, vì cách phát âm trở nên khó nhọc. Cảm xúc bà trở nên nhẹ nhõm hơn, và bà ý thức được những người chung quanh mình, tuy mắt thường xuyên nhắm.

Lucianne, cô con gái cả chúng tôi, đến giúp tôi trong những giai đoạn cuối cùng của đời sống thể xác mẹ mình. Cả hai bố con được chứng kiến sự chuyển tiếp của bà qua thế giới bên kia.

Lúc 9 giờ sáng ngày mùng 6 tháng 2…

 
   

Hơi thở của Melinda thay đổi nhịp điệu rồi trở nên yên lặng, với những lúc dài lâu giữa hai lần thở.

Khi sự hiện diện của bà hòa vào linh hồn bà, bà tự tách mình ra khỏi cái thế giới này.

Tình Thương Tinh Trong và Ánh Sáng phát từ nơi bà. Tôi cảm thấy linh hồn mình đồng nhất với linh hồn bà, và tâm thức chúng tôi hòa vào nhau để vươn ra ngoài vũ trụ.

Tôi nghe thấy từ xa những âm thanh của vũ trụ, và biết được đó là lúc cho mình trở về cuộc sống trần gian của mình. Vẫn còn nghiệm được những sức mạnh thánh thần trong đó linh hồn Melinda được tắm gội, tôi nói trong lòng mình: ‘‘Bye bye em yêu.‘‘

Tôi hòa nhập trở lại vào cái bản chất trần gian của mình. Một cảm giác thâm sâu của sự biết ơn, của sự hài hòa và tình thương tỏa khắp phòng, khi cơ thể bà trút hơi thở cuối cùng. Lông mày vung lên như muốn bay, khuôn mặt Melinda mang một nụ cười thánh thần. Lucianne và tôi đứng bên cạnh một lúc lâu để đi trên cái không khí của thiên đàng đó.

Xin tạ ơn Tạo Hóa đã cho chúng tôi nghiệm được cái chết là một cánh cửa mở lối vào tình thương vĩnh hằng.

Xin tạ ơn Bapak đã chỉ cho chúng tôi con đường tới sự toàn thiện.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ