Một chứng nghiệm mà tôi thích nhớ lại

Minh Thần dịch

 
 

Mardiyah A. Tarantino March 2017 

Tôi đang trôi nổi bên ngoài trái đất. Phía dưới là trái đất trong không gian, kích thước có lẽ khoảng một quả bóng gôn, hay một quả bóng tennis, nơi nào đó ở giữa. Khi tôi nhìn xuống phía dưới, tất cả những thuốc men của mình chợt bị vứt đi hết, từng cái một, vứt đi qua không gian. Chúng trôi nổi lánh xa tôi. ‘‘Thuốc men mình đã đi mất! Những viên thuốc cho bệnh đái đường, thuốc Crestor [làm giảm thiểu lượng cholesterine], những vitamin của mình.‘‘ Từng cái một đều bị vứt đi ra một nơi xa. Tiếp theo là các mĩ phẩm của tôi, từng cái một đều trôi nổi xuống phía trái đất. ‘‘Chúa ơi! Mình phải làm gì đây khi không có môi son?‘‘

Ngay lúc đó tôi nhận thức được mình không cần môi son, bởi không còn thân xác nữa. ‘‘Vậy thì mình còn gì? Tôi tự hỏi mình, khi cảm thấy tình trạng vô thân xác. ‘‘Mình đã bỏ đi những gì?‘‘ Đó là cảm giác duy nhất mà tôi muốn tìm cách nhớ lại.

Tôi liền nhận thức được là mình đang bị kẹt. Mình không thể lên trên hay xuống dưới, hay ra một nơi khác. Mình bị kẹt nơi nào đó, đang trôi nổi trong không gian. Tôi kêu gào xuống phía dưới để kêu gọi người thân mình trên trái đất. Tôi kêu gào, nhưng không có âm thanh nào. ‘‘Cầu nguyện cho tôi đi! Giúp cho tôi ra khỏi cái tình trạng này đi! Ai ơi dưới kia, cầu nguyện cho tôi đi! Tôi đang bị kẹt đây này!‘‘

Tôi cố gắng nhìn thấy ai đó, nhưng vô ích. Có lẽ Ed [một người thân] sẽ không quên việc cầu nguyện. Họ đang nơi nào đó trên quả bóng gôn này. Tôi mong họ sẽ nghe thấy mình.

Chẳng có gì xảy ra. Tôi vẫn còn trôi nổi trong không gian, đang bị kẹt. Chỉ có tôi và latihan mình. Tôi không còn nhớ là mình đã cảm thấy bất cứ gì. Tôi không còn nhớ là mình đã mất thân xác. Tôi cảm thấy như vậy là tự nhiên khi thiếu thân xác. Vậy nên, tôi chỉ việc đợi chờ, treo lơ lửng trong không gian mênh mông. Chỉ có tôi và latihan mình, đó là tất cả những gì có.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ