Như thế là xong

Minh Thần dịch

 
 

Subud Voice July 1987
Sau Ramadhan năm nay, Bapak cảm thấy khó ở vì bị viêm cuống phổi. Do đó mà người phải dùng một loại trụ sinh rất mạnh. Phản ứng của thứ thuốc đó khiến người phải mang một lồng ô-xi trong 2 ngày.

Ngày 22 tháng 6 là sinh nhật của Bapak, và một selematan được tổ chức tại tư gia. Người đến bao lơn vẫy tay chào mọi người, rồi bị đau ốm nặng hơn. Mọi người nhận thấy Bapak bị pneumonia nên phải đem tới bệnh viện. Người qua đời trên chiếc xe chở mình đi lúc khoảng 4 giờ sáng giờ địa phương. Theo tập tục của Hồi giáo, người được mai táng ngay lúc đó, lúc 3 giờ chiều giờ địa phương, ngày 23 tháng 6.

Ngày mai phải làm bánh mì

Anh Muchtar Martins, phụ tá quốc tế từ Bồ Đào Nha, lấy may bay tới London để dự cái selematan ngày thứ 7 cho Bapak. Theo anh nói, tâm anh đã thúc đẩy anh phải chia sẻ bánh mì và rượu với những người tại Anugraha, Trung tâm Subud Quốc tế ở Anh.

''Tám ngày trước đây,'' Muchtar nói, ''một hội viên của chúng tôi, chị Soleah Guerra, trong lúc ngủ có một latihan rất mạnh. Chị trông thấy 2 tảng đá tách rời nhau, và có một luồng ánh sáng rực rỡ có vẻ như đã nhập vào chị. Chị còn trông thấy một chiếc ghế không người ngồi, trên đó có một chiếc áo choàng bằng tơ lụa không người mặc. Bapak chợt xuất hiện trước mặt chị, trông rất già yếu. Người nói: 'Ngày mai con phải làm bánh mì và đem theo rượu để chia sẻ với các anh chị em mình.' ''

Soleah chưa từng làm bánh mì trước đó, nhưng chị cũng làm theo lời dặn của Bapak, và lúc selematan cho sinh nhật của Bapak, chị chia sẻ bánh mì và rượu với các anh chị em ở Lisbon. Đó đúng là lúc bình minh ở Indonesia, lúc Bapak mất.

Muchtar cảm thấy mình phải tới Anugraha, trung tâm hội nghị của Subud ở London, và yêu cầu Soleah làm thêm bánh mì mình sẽ đem theo để chia sẻ với các anh chị em tại Anugraha.

Muchtar nói: ''Xin các bạn cứ tự nhiên dùng, vì tôi tin là Bapak đã yêu cầu tôi làm điều này.''

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ