40 ngày sau khi Bapak qua đời: một selematan tại Anugraha

Minh Thần dịch

 
 

Subud Voice July 1987

Hãy thương yêu nhau như Bapak đã thương yêu chúng ta

''Chúng ta từ biệt một người cha thương yêu chúng ta còn hơn người cha ruột thịt của mình. Người đã chứng tỏ cho chúng ta thấy trong suốt đời mình và trong mọi hành vi của mình sự yêu thương những người chung quanh mình có nghĩa là gì. Tôi cầu nguyện cho tất cả chúng ta có thể bày tỏ cái tình thương của người này đối với người kia trong cuộc sống mình, để trao trả lại đôi chút những gì người đã ban cho chúng ta.''

Những lời nói đó của Sharif Horthy trong lễ an táng Bapak tại Indonesia là điều khai mạc cho cái selematan 40 ngày tại Anugraha ngày mùng một tháng 8, với sự tham dự của khoảng 100 người. Anh Sharif còn đề cập tới Bapak là ''một cửa sổ qua đó Ân Huệ của Thượng Đế đi vào thế giới, một thế giới thiếu thốn cái Ân Huệ đó, cái Ân Huệ đem lại sự sống cho chúng ta là những kẻ đã chết.''

Tiếp theo những lời nói của Sharif là việc Hilda Haw đọc một đoạn trong chương đầu của Susila Budhi Dharma, điều nói về sự cần phải thành tâm quy thuận, nếu con người muốn đến gần quyền năng của Thượng Đế. Luthfti O'Meagher đọc một đoạn trong chương cuối, đoạn về cái chân văn hóa 'phát triển và thay đổi tùy theo thời đại trong đó mình sinh ra.'
Robert Duveen chủ tế lễ cầu kinh theo Do Thái giáo, trong đó lời cầu đầu tiên là 'Lạy Chúa, ai có thể sống trong căn lều của Chúa?'

Melinda Caink nói về những ngày tháng đầu tiên của Subud ở Tây phương: lần đầu tiên Bapak tới thì ra sao, lúc sự hiện diện của Bapak hầu như trở thành quá sức chịu đựng đối với một vài hội viên, và người ta mong mình sẽ không bị yêu cầu phải chăm lo cho Bapak! Nhưng sau đó thì mọi việc đã thay đổi, mọi người đều muốn giúp đỡ, đều khát khao được gần cận Bapak vì những lợi lộc có thể có. Và sau đó nữa người ta nhận thức được chuyện đó không cần thiết nữa.

Chủ tế lễ cầu kinh theo Thiên Chúa giáo, Gideon Cox nói tới việc ra sao anh đã suy từ về tính hữu hạn của cuộc sống: 'Năm nay tôi được 50. Tôi chợt nhớ tới điều này là Bapak đã chỉ bắt đầu công việc của mình lúc 50!''

Một trong những cầu kinh mà anh Gideon lựa chọn, được dựa trên một chủ đề của Phật giáo, bởi không thể tìm thấy ai đại diện cho Phật giáo.

Marcus Gawen, con trai của hai hội viên Subud đầu tiên ở Anh là Raymund và Laura Gawen, mô tả anh đã cảm thấy như thế nào ở Cilandak lúc Bapak mất. Điều không thể ngờ đó được loan tin qua điện thoại lúc 5 giờ sáng: 'Bapak đã qua đời.' Cú sốc đó tạo nên một khoảng trống trong lòng anh. Thật cảm động lúc thức đêm bên cạnh mộ Bapak với một bóng đèn duy nhất và hàng ngàn bông hoa, lúc thầy tế Hồi giáo tụng niệm kinh Koran. ''Tôi cảm thấy lúc đó được bao bọc trong cánh tay của Bapak...và bây giờ thì thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, thậm chí còn vui sướng. Hình như được giải thoát. Hiên nay thì tôi có trách nhiệm: bất cứ đi tới đâu mình sẽ đem theo một chút những gì của Subud, để tiếp tục làm những gì Bapak đã làm. Tôi mong là tất cả quý vị cũng cảm thấy như vậy.''

Chủ đề tình thương mà Bapak đã biểu lộ, được nhắc tới trong những gì người nói, đặc biệt lúc anh Leonard Lassale yêu cầu người ta cầu nguyện cho mình có thể yêu thương nhau như Bapak đã yêu thương chúng ta.

Leonard nói rằng Bapak đã bảo anh nên chia sẻ những chứng nghiệm của mình, và anh cảm thấy đây đúng là lúc chia sẻ. Nhưng anh cũng nhấn mạnh những gì mình nói không nên được coi là một sự tuyên dương cho Bapak, mà chỉ là sự thuật lại những gì chính anh đã chứng nghiệm.

Đó là lúc Bapak tới Leicester dự Hội Nghị. Bapak có một buổi nói chuyện, và 'tôi đang yên lặng ngồi nghe thì chợt nhận thấy như thế nào người rất trẻ trung và đẹp tướng, trông khác hẳn. Trong tâm mình tôi hỏi Thượng Đế 'con đang trông thấy ai đây?' Câu trả lời là 'Adam.' Một lúc sau đó tại nơi Bapak ngồi, tôi trông thấy một ông cụ gầy ốm nhưng cứng chắc, cao hơn mức trung bình, râu đen dài và tóc đen dày. Khi hỏi, tôi được cho hay đó là 'Abraham.' Bapak lại biến tướng một lần nữa. Lần này, tôi biết đó là Moses. Kế đến là GiêXu rồi thành Muhammed.

''Điếu thuốc kretek Bapak đang hút chợt nổ, Bapak bật cười rồi thành chính mình trở lại. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao người có thể nói về tất cả các vị Thiên Sứ – đó là bởi vì tất cả những vị đó đều trong tâm người.

''Một lần khác, có 12 người chúng tôi tại Alexandra Palace. Bapak tụ tập chúng tôi thành một vòng tròn, còn mình thì đứng giữa. Người nói: 'Các bạn đều nói về GiêXu, ông là ai. Bây giờ thì các bạn hãy nhìn Bapak.' Bộ dạng của Bapak biến đổi, trở thành như của GiêXu, động tác trông thanh nhã hơn, như của một người nữ. Tất cả chúng tôi đều trông thấy như vậy. Một vài người đã khóc. Bapak đến đụng vào mỗi người chúng tôi với bàn tay, như GiêXu đã làm. Bapak lại biến tướng một lần nữa, và chúng tôi biết là mình đang trông thấy Muhammed.''

Kế đến là việc anh Moulvi Abdullah cầu kinh theo Hồi giáo, và mọi người đều tham dự cái Zhikir dưới sự chủ tế của anh Rashid Craig. Trong sự im lặng tiếp theo đó là giọng nói được thâu thanh của Bapak...

Chị Melina Coulter nói:

''Bapak chưa từng đến dự Hội nghị Thế giới thứ 8. Hội nghị Thế giới thứ 7 là cái cuối cùng. Tôi thấy như vậy là tượng trưng cho 7 giai đoạn của con người trong biểu tượng của Subud. Tôi rất tiếc nhớ Bapak.''

Anh Philip Gladwell kể lại:

''Trong những giờ đầu tiên của ngày 23 tháng 6, trước lúc biết Bapak qua đời, tôi đã có một vài giấc mơ. Suốt đêm tôi cảm thấy một tình thương tràn trề. Một tình thương vượt trên tất cả những gì có trên trần gian này. Tôi cảm thấy mình được 'an ủi' và che chở. Tuy kí ức về giấc mơ không còn nữa nhưng cái cảm giác mà tôi nói tới thì vẫn còn. Dùng ngôn từ luôn không thích hợp cho những điều đó.

''Tôi thức dậy khi có điện thoạt cho biết Bapak đã mất. Đêm đó khi đi ngủ tôi cầu xin Thượng Đế tạo cho Bapak một đường đi an toàn tới thiên đàng (Bapak mà cần sự cầu xin của tôi!) Ngay sau khi nghĩ tới điều đó, tôi chợt trông thấy Bapak mặc một bộ đồ bằng vàng đang hút xì gà! Trông Bapak thật rực rỡ, còn tôi thì có một cảm giác nhẹ nhõm của sự 'trôi nổi,' và trong nhiều ngày tôi cảm thấy người rất gần mình.

 Một vài vị khác bình luận:

''Còn có thể nói gì được nữa về một sự cố như vậy, một chứng nghiệm sâu sắc cho mọi người? Có ai mà không đau buồn, khi biết người đã qua đời, trong khi chúng ta đã chỉ làm theo không được là bao những viễn tượng và gương mẫu của Bapak...May mắn là người không còn phải đau đớn về thể xác, và quả thực người cảm thấy, như người nói, hiện nay gần gũi chúng ta hơn trước kia.''

''Lúc này chúng ta mãnh liệt cảm thấy đây như là điều mình đang chờ đợi, hầu như Bapak sẽ tái xuất. Hiện nay chúng ta biết được điều này ăn thua ở mình là thực hiện và đạt được hay không thực tại những lời nói và sự hướng dẫn của Bapak – không dễ dàng nhưng có lẽ nhiều vị đã cảm thấy mình có khả năng hơn.''

''Tôi có thể hiểu được các tông đồ đáng thương hại [sau khi GiêXu qua đời] đã cảm thấy như thế nào, nhưng chúng ta cảm thấy được an ủi hơn, chăm sóc hơn. Điều này mãnh liệt tới nỗi khiến cảm thấy Bapak hình như rất gần cận.''

''Đột nhiên tôi cảm thấy mình trẻ hơn 20 tuổi – như vậy thì có thể bắt đầu lại từ đầu.''

''Ngày 23 tháng 6 lúc 7 giờ sáng, điện thoại reo cho hay Bapak đã qua đời. Tôi cảm thấy rất thản nhiên tuy xúc động. Trong cái latihan ngắn ngủi mà tôi làm ngay lúc đó, một âm điệu đều đều tuôn ra từ miệng tôi một cách không ngập ngừng. Tiếp theo là một âm điệu thấp hơn, cũng được duy trì liên tục. Những âm điệu đó hình như là thành phần của một hợp âm lớn lao và vững chắc từ khắp thế giới, những gì đi theo Bapak...Mắt tôi ẩm ướt vì Bapak, nhưng không được bao lâu...Cuối cùng tôi cảm thấy một sức ép trên vai mình, như gánh nặng của Bapak được chia bớt cho những người chung quanh, còn tôi thì được ban cho một cái ba-lô luôn phải mang theo. Quai đeo thường khiến cảm thấy khó chịu, nhưng tôi phải tiếp tục đi, tiếp tục mãi, vui mừng vì sức nặng mình có thể mang. Tuổi đã 72 không thành vấn đề, không là cái cớ để không tiếp tục đi.''

Chủ đề về tình thương mà Bapak đã bày tỏ, là cái xuyên suốt trong những gì được nói, đặc biệt khi anh Lassalle yêu cầu mọi người cho chúng ta có thể thương mến nhau, như Bapak đã thương mến chúng ta.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ