Mùa hè kì diệu của năm 1957

Minh Thần dịch

 
 

Hubert Ronimund von Bissing, Subud Voice June 1993

Mùa hè kì diệu của năm 1957 tại Coombe Springs bắt đầu với một tốc độ càng lúc càng gia tăng.

Muốn hiểu được tình trạng đó thì cần phải nói một vài điều về Coombe Springs trước biến cố Subud. Đó là khu đất hơn 28.000 thước vuông với một ngôi nhà rộng lớn tại một ngoại ô của London, nơi một cơ sở được John Bennett thiết lập để nghiên cứu đường lối tu tập theo pháp môn Gurdjieff. Những kẻ tu theo lối đó làm đủ loại công việc, một vài kẻ thường trực định cư tại đó, và còn có nhiều kẻ mỗi cuối tuần đến dự những khóa tu học đặc biệt. Một khóa học đặc biệt được tổ chức cho mùa hè.

Chính trong cái khung cảnh tổ chức chặt chẽ và kỉ cương đó, trong đó John Bennett là vị Chân Sư chỉ huy mọi người và mọi chuyện, là lúc Bapak đến và Subud được trình làng.

Ban đầu, Bennett hỏi Bapak là mình có nên lựa chọn những ai được khai mở hay không. Bapak nói là không ai bị loại trừ: ''Thượng Đế không loại trừ bất cứ ai, chúng ta cũng vậy.''

Đương nhiên, điều đó đã khiến cho nhiều người được khai mở mà hầu như không biết mình đang làm gì: hầu như không biết gì về thực chất của latihan, về đường lối quy thuận Ý Thượng Đế, và như vậy thì cũng đương nhiên có nhiều người vào và một vài người chán ngán bỏ đi. Tôi nhớ tới lúc mình hỏi một anh bạn trẻ tại sao anh đã được khai mở.

''Chuyện này thì...'' anh nói, ''ông B nói đó là cái gì tốt đẹp.''

''Thế nên anh vào là vì vậy?'' tôi dò hỏi.

''Đúng thế,'' anh nói, ''tôi tin tưởng ông B.''

Sau này, tôi hỏi John Bennett là theo ông nghĩ thì có nên như vậy không. Ông nói: ''Tốt hơn là tin ở người nào đó thay vì chẳng tin gì hết.''

Tôi trích dẫn điều đó để cho thấy sự chuẩn bị sơ sài hồi đó của lúc bắt đầu theo tập latihan. Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì anh bạn trẻ mà tôi nói tới, hiện nay vẫn còn trong Subud. Hình như Bapak đã gieo những hạt giống không bỏ mất cơ hội để nẩy mầm.

Những bữa ăn của Bapak

Bapak ăn ở riêng biệt tại một nơi dành cho mình. Tất nhiên là phải làm những gì thích ứng. Chẳng hạn, chúng tôi nhận thấy người hầu như không ăn uống gì. Chúng tôi đã tế nhị dò hỏi Icksan về chuyện đó. Thì ra là Bapak rất nhạy cảm đối với cách nấu ăn. Nghĩa là...Tức là trạng thái của người nấu ăn thật quan trọng. Tức khắc, những buổi latihan đặc biệt được sắp xếp cho những người nấu ăn đáng thương hại đó. Sau này, chúng tôi nhận thấy thực ra đó không là 'trạng thái tâm linh' của người nấu ăn; chẳng hạn, có lần tôi đã gọi cho Bapak một món thịt nướng tại phi trường New York, nơi có một tay nấu bếp chuyên nghiệp nhưng trạng thái tâm linh của đương sự ra sao thì chúng tôi không dò hỏi: kết quả là chẳng có gì đáng ngại. Có lẽ điều tệ hại nhất là sự tôn sùng nồng nhiệt và lo nghĩ của người phục vụ. Dù sao thì chẳng bao lâu sau đó có những vị đặc biệt nấu ăn cho Bapak: Ismana, Irina Hoare, Maria Kibble, nếu tôi nhớ không lầm.

Bữa ăn tối của Bapak và Ibu là 19 giờ, và 19 giờ 30 là lúc tập latihan. Ban đầu, các phòng khách được dùng, nhưng chỉ khoảng 15 người có thể tập latihan trong mỗi phòng. Điều này tức là có những xuất tập liên tiếp đến hơn 3 hay 4 tiếng đồng hồ. Icksan và Ismanh tham dự những xuất latihan trong suốt mùa hè. Tôi và bà xã mình là Sophie có lẽ đang được huấn luyện để thành phụ tá, và cũng là những kẻ duy nhất ngoài họ ra tham dự tất cả những xuất đó. Hiển nhiên là phòng tập quá nhỏ bé, nên Bennett sắp xếp cho xây cất bên ngoài một cấu trúc tạm thời có thể cùng một lúc chứa 50 người.

Nhưng trong lúc mùa hè có nhiều người theo tập tới nỗi phải có thêm nhiều xuất latihan, dù có những phòng tập rộng hơn. Thiên hạ được yêu cầu chờ đợi bên ngoài, chân không mang giầy, túi không đựng bất cứ gì, để lập tức vào tập sau khi nhóm trước đó đã tập xong. Các nhóm được đánh số theo thứ tự abc với những lúc tập được ấn định, và những kẻ có latihan mạnh bạo được xếp vào nhóm 'O', một nhóm khét tiếng, hay đúng ra khét tiếng vì sự hung bạo. Thường thường thì trong phòng tập chỉ có tối đa là 8 người thuộc loại đó.

Bapak nói: ''Như các bạn thấy, 36 người có thể tập latihan trong nơi này, nhưng đối với những người đó [những kẻ có latihan mạnh bạo] thì có lẽ chỉ là 8 người. Sau một thời gian tập latihan, hơn 100 người có thể tập tại một nơi với nhiều phòng như vậy, nhưng như vậy thì không thể cử động được nhiều.''

Những buổi họp kì diệu ban đêm

Khoảng giữa đêm Bapak và Ibu thường vào phòng khách của họ, và có một vài người đi cùng họ. Bapak thường giảng giải về những điều này nọ, và về những chứng nghiệm đầu tiên của chúng tôi. Đó là những buổi họp kì diệu kéo dài từ 2 tới 3 giờ sáng, và tới lúc đó thì Bapak nhìn Ibu nói: ''Ibu đã mệt, chúng ta nên tạm ngưng cho đêm nay.''

Điều đó xảy ra mỗi đêm, ''trừ một ngày ra để nghỉ mệt,'' như điều Bapak nói. Người biết rõ hơn chúng tôi tất cả những điều đó là một gánh nặng đáng kể. Người nói với tôi: ''Mùa hè này bạn sẽ xuống kí!'' Tôi không béo phì nhưng cũng mất đi hơn 6 kí (Bapak tủm tỉm cười về chuyện này). Tháng 8 Sophie bị bệnh zô-na [bệnh ngứa vì nhiễm trùng] trầm trọng. Thần kinh bị căng thẳng hay bị thanh lọc?

Trên lầu ban đêm lúc đã muộn Bapak tập cho chúng tôi những cách trắc nghiệm khác nhau. Người tiếp nhận được khá nhất là Maria Kibble. Về phần mình, tôi thường xua đuổi tất cả những gì là tưởng tượng và tự kỉ ám thị, nhưng hầu như chẳng nhận thấy gì. Nhưng có lần, một cách bất ngờ, tôi cảm thấy một sự đáp ứng nơi một khu vực hình như có thể xảy ra.

Một đêm nọ có một kẻ tự ý xông vào phòng khách, và mọi chuyện trở nên khác hẳn. Buổi họp kết thúc sớm, va sau này Icksan cho hay là Bapak chỉ có thể nói chuyện với những ai đang có mặt. Đêm hôm đó, người không thể nói chuyện như lúc trước. Bapak không bao giờ muốn loại trừ bất cứ ai, nhưng Ibu đòi phải có một danh sách trước cửa gồm những vị 'được mời tới', và đó luôn là những vị thường có mặt.

Sau 4 hay 5 giờ liên tiếp tập latihan và thêm 3 giờ hay hơn với Bapak kể cả trắc nghiệm, chúng tôi lái xe về London lúc khoảng 4 giờ sáng. Chúng tôi thường không có thì giờ ăn uống lúc tối, thường thường chúng tôi chỉ ăn một chén rau cải trước khi đi ngủ.

Những sinh hoạt ban ngày của chúng tôi bao gồm việc tới thăm Bapak tại Coombe Springs và tới gặp những người ở London. Bapak sắp xếp cho bất cứ ai muốn nghe nói tới Subud thì hoặc đến gặp Bennett ở Coombe, hoặc tới London gặp tôi, nếu khó khăn. Nên có rất nhiều đến tư gia chúng tôi tại Trevor Square.

Cho bạn thấy rõ được những gì mới mẻ đang xảy ra, tôi xin được nói về chuyện một anh bạn trẻ đến để nghe nói về Subud. Sau khi anh ra đi, Sophie mở toang tất cả những cánh cửa và cửa sổ trong nhà ra mà nói: ''Cái mùi đó thật khó ngửi vô cùng! Như mùi thịt ngựa còn nóng!'' Lúc đó tôi chẳng ngửi thấy gì, nhưng đối với bà xã tôi thì đó là một mùi cay hơn những mùi thông thường. Chúng tôi suy đoán không biết điều này có liên quan gì tới hay không việc Ibu thường cầm một khăn tay thơm trên mặt. Bà đã ngửi thấy như chúng tôi y như vậy?

Có một chuyện xảy ra chứng tỏ sự tử tế của Bapak và Ibu trong tất cả những sinh hoạt và áp lực. Mẹ tôi ở London, một bà cụ 80 tuổi. Khớp háng bà bị trục trặc nên đi đứng khó khăn. Bapak và Ibu đặc biệt tới thăm bà; Ibu khai mở cho bà trong phòng ở của chúng tôi. Họ thường hỏi thăm bà. Bapak nói rằng nếu có thể thì nên có nhiều thân nhân của bà tập latihan chung quanh bà trong lúc bà đang nằm, tập tối thiểu là 2 hay 3 lần mỗi tuần. Chắn chắn họ đã biết là bà sẽ không còn sống lâu nữa. Có vẻ xấu hổ, bà cụ tôi nói là mình chẳng cảm thấy gì hết, nhưng bà trở nên thanh thản và vui sướng trong những tháng đó, và đến tháng 8 thì bà yên bình qua đời trong giấc ngủ.

Lúc sinh nhật của Bapak, tôi có một 'melihat'...

Ngày 22 tháng 6 là sinh nhật của Bapak, tôi nhớ lại rất rõ ngày đó. Có một buổi liên hoan trên lầu, nơi phòng học của Bennett. Những vị được mời tới, theo tôi nghĩ, là những vị đã dự những buổi họp ban đêm với Bapak.

Cuộc ăn mừng sinh nhật đó hình như là điều đặc biệt có ý nghĩa. Đó là sinh nhật đầu tiên của Bapak ở Tây phương. Người đã ở London được một tháng, và đã có rất nhiều người vào Subud, nhiều người khác đang chờ đợi vào. Hình như không bao giờ hết triển vọng. Buổi tối hôm đó thật ấm cúng và vui vẻ. Chợt nhiên trong lúc đó tôi có một 'melihat', điều gì như là 'nhìn thấy được' (đó không là linh thị, không là giấc mơ, nhưng cũng không chẳng là gì hết). Trong đó tôi thấy mọi người đã bỏ rơi Bapak. Chỉ còn lại mình tôi. Tôi sửng sốt vô cùng, tôi không hiểu gì hết. Tôi không nói với bất cứ ai về điều đó. Tôi cũng không dám hỏi Bapak. Thực ra thì tôi chưa từng nói cho người hay, trừ trong bức thư cuối cùng mà tôi viết cho người, lúc sinh nhật của người 31 năm sau đó. Nhưng người đã không nhận được bức thứ đó, vì đó là ngày người qua đời. Điều tôi 'nhìn thấy' đã thành sự thật.

Trừ Maria Kibble và những người Indo ra, mọi người trong bữa ăn mừng đó đã bỏ rơi Bapak trong vòng một vài năm. Tôi vẫn còn là kẻ đi theo người. Điều tôi không nhìn thấy trong cái 'melihat' là có hàng ngàn người thuộc nhiều quốc gia sẽ đi theo Bapak trong tương lai...

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ