Khi Bapak đến Mexico

Minh Thần dịch

 
 

Lydia Duncan Subud Voice April 1996 

Ban đêm lúc Bapak và đoàn tuỳ tùng tới phi trường, tôi chỉ trông thấy họ từ một nơi xa. Ngày hôm sau họ nghỉ ngơi, và đêm hôm đó Bapak có một buổi nói chuyện nhưng thiếu sự hiện diện những người nữ cùng đi với Bapak. Một buổi nói chuyện kì diệu về sự tạo lập của vũ trụ, về thiên thần và con người – tạo vật đặc biệt của Thượng Đế. Trong lúc nói chuyện có những làn sống của một hương thơm mong manh nhưng tỏa khắp từ Bapak, điều nhiều người nhận thấy nhưng những người khác thì cho đó là mùi hương của thuốc lá Indonesia. Đối với tôi thì không còn nghi ngờ gì được nữa, mùi hương đó là cái gì kì diệu.

Tôi nhớ tới một đêm nọ ở Cilandak khi đi qua đi lại bên ngoài tư gia của Bapak, tôi chợt nhận thức được một mùi hương tuyệt diệu. Tôi hỏi Sudarto đó là mùi thơm ban đêm của thứ hoa nào, thì ông chăm chăm nhìn tôi nói: ''Không là hoa. Mùi thơm tâm linh.''

Ông bảo tôi đi tìm xem có thứ hoa nào không. Chẳng có gì hết. Mùi hương đó đã biến mất.

Một buổi sáng lúc sắp hết kỳ hạn cuộc viếng thăm của Bapak, tôi cùng một người bạn Subud đến nhà Bapak và nhận thấy Bapak đang nói chuyện với khoảng 15 người nữ. Sau này, tôi hay được là người đã đích thân ra gặp họ, để giải đáp những câu hỏi của nhóm phụ tá New York. [Bapak nói:] Không, chúng ta nên bắt đầu tự mình hiểu được những điều đó mà không cần phải trắc nghiệm.

Bapak nói lại một lần nữa về cuộc sống trước đây và những đau khổ của mình, và khi chúng tôi đến, người đang nói về nỗi sợ cái chết của chúng ta, về sự tốt đẹp hơn cuộc sống này của cuộc sống sau cái chết, về việc hầu hết thời gian của Bapak là sống trên thiên đàng, và đối với mình cuộc sống này chỉ là một bóng mờ. Lại có những làn sóng của một mùi hương từ Bapak, và tôi thấy hình như người hoàn toàn nhận thấy ai đã tiếp nhận được. Trong phòng có một sức mạnh tâm linh càng lúc càng gia tăng. Phía trước tôi có một kẻ đang khóc: ''Tất cả các thiên thần và tiên nữ trên trời đều khóc trước Bapak.'' Bapak bảo chị Aminah Martha Tarantino làm trắc nghiệm: chị có tai tâm linh hay không, có mắt hay không. Chị chắp tay đưa lên đầu, Bapak nói: ''Đúng vậy, mãi mãi.'' Người bảo Aminah trắc nghiệm coi Martha có một linh hồn con người hay chưa, và điều này sẽ như thế nào, nếu Bapak hay quyền năng của Thượng Đế bỏ rơi chúng ta. Những trắc nghiệm khiến phải kính sợ.

Kế đến, Bapak bảo tất cả chúng tôi hãy tiếp nhận rồi nói: ''Hãy tiếp nhận quyền năng của Thượng đế trong hơi thở mình.'' Bapak nói là mình hầu như không hít thở được. Tiếp theo là ''hãy phụng thờ Thượng Đế với ngực mình'' và ''hãy để cho quyền năng của Thượng Đế xông lên đầu, cho tới khi đầu mình cử động.'' Tôi thấy chỉ xông lên tới họng mình, hình như không thể tới đầu. Chợt có một sự đột phá, và tôi cảm thấy như mình được đưa lên một trình độ cao hơn.

Mọi người đều im lặng, Bapak nhìn đồng hồ nói: ''Ở Indonesia...thiên hạ đã phải thức dậy, vì Bapak vừa mới vỗ vai họ.'' Nếu cảm thấy được vỗ vai như vậy, chúng ta biết được là Bapak đang bên cạnh mình.

Aminah phải đi đón Ibu, và kể từ lúc đó thì khó có thể dùng ngôn từ diễn tả những gì thực sự đã xảy ra. Trong phòng có một sức mạnh hầu như không thể chịu đựng được, nhiều người chúng tôi đã khóc, và mọi người đều quỳ trên đầu gối, Usman vừa khóc vừa thông dịch. Bapak bắt đầu ca hát, và tất cả chúng tôi đều bị cuốn theo trong lúc Bapak cầu nguyện: ''Xin Chúa tha thứ cho những tội lỗi của chúng con.'' Sự sâu sắc của lời cầu nguyện đó bắt buộc tôi phải nằm dài trên mặt đất. Tiếp theo là ''Thượng Đế, Thượng Đế, Thượng Đế...'' với một giọng nói êm ái tới nỗi khiến trở thành một lời cầu nguyện với một niềm vui và sự tôn sùng làm cho một vài người phải nhảy nhót.

Tôi nhận thức được là Bapak đang ngồi trên một chiếc ghế từ đó tuôn ra quyền năng của Thượng Đế, và có cảm giác là một cánh cửa đã hé mở vào một thế giới khác, nơi từ đó rực rỡ ánh sáng. Những lời tiếp theo là ''Bapak là người hướng đạo,'' rồi một cách chậm chạp: ''Bapak là con đường phải theo.'' Tôi choáng váng nhận thức được Bapak thực sự là gì, và tại ngưỡng cửa của một nơi nào đó có những thực thể sống động khác. Tôi hoàn toàn sửng sốt và chỉ có thể nhớ lại là Ibu đang quỳ xuống. Bapak nhẹ nhàng nói ''Xong rồi,'' rồi cười ''Màn kịch đã hết.'' Người còn nói thêm: ''Bapak đã cho các bạn nếm thử thế nào là Thiên Đàng.'' Tôi nhớ lại là mình đã nói với Helena Regnier từ Israel: ''Đây là một hiệp ước với Thượng Đế; nhân loại một lần nữa lại có một người hướng đạo.'' Sau này tôi hỏi Aminah là có điều gì như vậy xảy ra trước đó; chị nói là có, nhưng rất hiếm.

Chị Hosanna nhường nhà mình cho Bapak một cách thanh thản khiến phải phục. Trước khi ra đi, người gọi cô con gái chị đến gặp mình để cho cô biết trước là sẽ có những chuyện không lành xảy ra trong nhà sau khi mình ra đi, nhưng chẳng có gì đáng ngại.

Tôi liệt kê những gì xảy ra: một tấm kính dày của cửa sổ bị sứt mẻ toàn diện, một cánh cửa rộng không thể xoay chuyển, tấm kính một cửa sổ khác trở nên mờ mịt, phía trước một chiếc rương nặng nề bị bung ra, một vài chiếc đèn cho mượn không những bị vỡ mà còn bị tan tành và tấm gương trên tường trong phòng ngủ của Ibu và Bapak bị tan vỡ thành mảnh.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ