Hai chứng nghiệm

Minh Thần dịch

 
 

Hartley Ramsey Subud Voice January 2000

Vật dệt màu của vàng

Trong A Memoir of Subud Varindra Vittachi có kể một chuyện trong đó Bapak cho hay sự giúp đỡ của Thượng Đế gần hơn điều chúng ta thường nghĩ, có lẽ chỉ cách vài phân – nhưng chúng ta phải tới đó để được trợ giúp.

Xúc động vì thực tại của những điều mình đọc, tôi hình như sống lại một chứng nghiệm tại Coombe Springs mà mình hầu như đã quên hẳn, lúc tất cả trở nên cuồng nhiệt, điên rồ, hứng thú và mọi người trên thế giới hầu như đều đứng xếp hàng trước cửa phòng của Bapak. Sau một latihan khai mở mạnh mẽ, tôi đứng như một pho tượng trong nhiều tuần, trong khi mọi người đều nhảy múa như những dervish [tu sĩ Hồi giáo], ca hát như những vị thánh và lăn té như những thằng hề. Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, là một kẻ ngoại cuộc, kẻ thứ 5 trong một điệu vũ chỉ gồm 4 người.

Trong một latihan nọ trong một 'túp lều' (dựng lên để đáp ứng số hội viên càng lúc càng gia tăng) tôi thấy mình bên bờ một dốc đứng nhìn những đồng bằng rộng lớn nơi một chân trời vô biên và trong sáng.

Tới một lúc nào đó tôi liếc nhìn lên trên thấy một vật dệt to lớn màu vàng tại một nơi rất cao trên trời. Không do ý muốn tôi đưa hai cánh tay lên. Khi tôi làm như như vậy, vật dệt đó tiến tới phía mình. Tôi vươn mình lên thì nó tới gần hơn, trở nên nhỏ bé hơn, hình như để cho phạm vi của nó thích ứng với phạm vi của tôi. Khi kích thước của nó chỉ hơn vài phân, nó bay lượn tại một nơi trên những ngón tay tôi. Lúc đó tôi đã đứng trên đầu những ngón chân mình, mỗi thớ thịt và dây thần kinh đều căng ra. Khi tôi vươn mình lên một lần nữa, nó đến gần hơn. Ngay lúc những ngón tay tôi cuối cùng nắm lấy được bờ cạnh của nó, tôi la hét trong cái latihan đầu tiên của mình.

Trong sự ngạc nhiên và sửng sốt mí mắt tôi rung rinh mở ra. Ngay phía trước tôi Bapak đang đứng, khuôn mặt Bapak chỉ cách độ vài phân. Điều này khiến tôi phải sửng sốt và la hét một lần nữa, và Bapak tiếp tục đi đây đó trong phòng.

Đúng thế – khi Bapak nói sự trợ giúp của Thượng Đế chỉ cách mình độ vài phân, thì đúng y như vậy. Kể từ lúc đó tôi luôn ca hát trong latihan.

Đúng là Chúa GiêXu

Khi Subud trở nên vững chắc nơi mình, chúng tôi được phép mỗi tuần tập thêm một latihan ở nhà. Hồi đó có một chứng nghiệm có tác dụng tốt đẹp với tôi và chứng thực được điều Bapak nói lúc từ biệt.

Lúc đó là một buổi tối lạnh lẽo. Tôi tắt đèn trong phòng ngủ rồi tập latihan. Ban đầu có một lô những ý nghĩ và những gì tôi tự nói mình. Kế đó là những hình ảnh trong đó tôi thấy Chúa GiêXu hiện ra trong latihan, khiến tôi tự hỏi không biết như vậy là có thật hay không. Tôi đã tự dối mình? Trí tưởng tượng mình đã trở nên quá phong phú? Đặc biệt Chúa GiêXu lại là một tượng nhỏ làm rất đẹp bằng thạch cao tuyết hoa, chung quanh có những con chim màu trắng. Chắc chắn tất cả chỉ là tưởng tượng? Khi tôi càng nghi ngờ nhiều hơn, những nghi ngờ của mình chợt được kiểm chứng. Tôi bị khiến cho phải quỳ trên đầu gối, và từ thâm sâu đáy lòng phát ra một lời đáp với một sự nhấn mạnh khiến ngạc nhiên: ''Đúng là Chúa GiêXu! Đúng là Chúa GiêXu!''

Tôi biến thành một hòn đá cứng nhắc, lạnh lẽo, trơ lì, bất động và vô sinh khí. Có gì đó bên ngoài tôi sáng suốt nhìn xem cái chứng nghiệm đó như đang nhìn một toàn cảnh. Chợt hiện ra miệng một con cóc kinh khiếp, từ cửa miệng có một cái chân yếu đuối đang đu đưa của con người. Y như một bức tranh của họa sĩ Hieronymous Bosch – không là vẽ, mà là có thật. Tôi sợ hãi giật lùi người lại. Khi làm như vậy, tôi được khiến cho hiểu được mình phải xuống địa ngục nhiều lần cho tới khi con cóc ghê tởm đó được chuộc tội.

Khi tiếp tục có latihan, tôi nhận thức được nơi mình đang quỳ trong căn phòng nhỏ bé của cõi trần này, là nơi có đầy ánh sáng rực rỡ màu trắng từ một cội nguồn nào đó bên ngoài. Tôi ngồi trên gót chân, mắt tuy nhắm chặt nhưng lại là mở to ra. Ánh sáng đó thật chói mắt, nhưng hình như dần dần mang lấy hình thù của một sự hiện diện hùng mạnh và vô hạn vượt ra ngoài nơi tôi để xuyên qua trần nhà và đi vào một nơi thật xa xôi trên bầu trời ban đêm.

Một lần nữa, khi đặt trán mình trên sàn nhà, tôi rõ rệt (nhưng không thể chịu đựng) nhận thức được mình đang cúi xuống bên chân Chúa GiêXu. Ngay trước mặt tôi, trong phạm vi có thể đụng vào, nhưng tôi không dám. Tôi được nâng lên cao, hai cánh tay dang ra. Và như vậy là xong.

Khi cuối cùng tôi có thể nói cho Bapak hay (khi Bapak tới Coombe Springs lần kế tiếp) về điều xảy ra trong trong cái latihan ở nhà, điều Bapak đáp làm cho đầu óc và tim can khốn đốn của tôi được yên nghỉ: ''Bạn trông thấy Chúa GiêXu trong lúc bạn thành tâm hối cải.''

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ