Hồi ức về Bapak

Minh Thần dịch

 
 

Subud Voice June 1995

Một chuyện ngoài sức tưởng tượng tại Planegg
(Ruth Gruson)

Tháng 6 năm 1957 anh John Bennett gọi tôi tới Coombe Springs, bởi theo bức thư viết cho tôi thì một vị cứu tinh vĩ đại nhất của nhân loại đã tới.

Mùa Giáng Sinh năm 1957 Bapak lần đầu tiên tới tư gia của tôi tại Planegg ở Đức, và đó là sự khởi đầu của một thời kì được ân phước.

Một hôm nọ, một điều ngoài sức tưởng tượng xảy ra khiến cho một người dày dạn kinh nghiệm như John Bennett hầu như đã phải choáng váng, và đó là một điều mà cho tới nay hầu như tôi chưa từng nói tới. Sau khi một vài người đầu tiên được khai mở, anh John hầu như sững sờ bước ra phòng tập. Tôi hỏi anh: ''Chuyện gì vậy?''

''Bapak đứng phía trước chúng tôi. Chúa GiêXu đứng phía sau chúng tôi, Đức Muhammed và Moses mỗi người đứng bên cạnh.
 ''Trông chúa GiêXu ra sao?''

''Toàn thân là ánh sáng. Hầu như không thể nhìn vào!''

Mỗi tối Bapak và đoàn tuỳ tùng từ trên lầu đi xuống dưới nhà để sinh hoạt cùng chúng tôi trong nhiều giờ. Lúc đó chúng tôi nghiệm thấy, nghe thấy, trông thấy những gì hoàn toàn lạ thường. Bapak vừa cười vừa nói: ''Tất cả những điều đó xảy ra vì không máy thu thanh hay máy quay phim.''

Trong cuộc viếng thăm lần đầu là lúc có tuyết. Khi có những bông tuyết đầu tiên, Bapak và con gái chạy ra ngoài để bắt lấy một vài cái. Họ ngạc nhiên vì sự đẹp đẽ của những băng tuyết nhỏ bé đó.

(Khi được 87 tuổi, phụ thân của anh Ruth được khai mở. Sau đó, khi ông cụ đau ốm, Bapak đến ngồi bên cạnh giường ông để săn sóc ông cụ theo cách đặc biệt của mình và giúp ông vượt qua cơn khủng hoảng đó. Sau đó, ông được mạnh khoẻ hơn và hưởng thọ tới 94 tuổi, và luôn tập latihan trong suốt lúc đó).

Bapak đến nhà tôi một lần nữa để từ biệt. Nhưng trong lòng mình tôi cảm thấy nặng trĩu vì nhận thức được trách nhiệm của mình. Tôi đã đem Subud tới Đức, và bây giờ nó đã phát triển khiến không thể xem thường được. Tôi ngồi bên cạnh Bapak và nói chuyện với chị Margaret Wichmann về nỗi lo của mình. Bapak nhìn tôi – tôi không bao giờ quên được cặp mắt của Bapak thông cảm sự u sầu của tôi. Bapak không nói gì hết, nhưng khi ra về Bapak đứng lại một chút rồi nói với tôi: ''Bapak sẽ không đi mất.'' Và đó là điều an ủi tôi rất nhiều – Bapak sẽ không đi mất – bởi kể từ đó trở đi tôi biết là Bapak luôn hiện diện, bất cứ lúc nào được cần tới.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ