Hồi ức về Bapak

Minh Thần dịch

 
 

Subud Voice June 1995

Tôi là một hội viên mới...
(Melisa Riparetti Byers)

Lần đầu tôi gặp Bapal là lúc tôi mới được khai mở. Tôi thích latihan nhưng không thích nghĩ tới Bapak, bởi tôi không biết ông thực sự là gì.

Tôi bước vào một phòng tập rộng lớn và đông đảo thì chợt trông thấy Bapak đi vòng đến phía mình. Tôi kinh ngạc trông thấy một ánh sáng rực rỡ phát ra từ cơ thể ông, chiếu ra khắp nơi chung quanh ông. Cái ánh sáng phong phú và đầy đủ đó có đầy trong cơ thể tôi với một năng lượng mà tôi không thể dùng ngôn từ để diễn tả. Tôi hoàn toàn chìm đắm trong một không khí thánh thiện xuất phát từ cơ thể của Bapak. Tôi cảm thấy điều đó với cơ thể mình, và nhìn thấy với con mắt mình. Khi Bapak đi ngang qua, tôi cảm thấy cái ánh sáng mất đi khiến phải khóc rất nhiều.

Tôi chưa từng cảm thấy một lần nữa điều gì như ánh sáng của Bapak...Tôi tự hỏi không biết thiên đàng có thứ ánh sáng nào như vậy không. Kể từ hôm đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa về tâm tính của Bapak. Với tôi đó là một ân huệ. Thượng Đế ban cho tôi chút ân huệ bởi lòng hoài nghi không bỏ đi được của tôi. Nó đã tan biến với ánh sáng đó.

Sau khi Bapak mất
(Sjahari Hollands)

 Tôi nhớ lại một vài trắc nghiệm lúc mình tới thăm Indonesia trong năm 1969. Hồi đó thì khác hẳn. Wisma Subud nằm một nơi tại đồng quê. Phòng tập latihan hiện nay hồi đó chưa có.

Phái nam thường cùng nhau thức đêm để canh gác. Một buổi tối nọ, tôi còn nhớ là Bapak gọi 3 hội viên ra đứng trước mình để tiếp nhận. Câu hỏi đầu tiên là ''Bapak sẽ bên cạnh chúng ta sau khi qua đời?'' Câu hỏi kế tiếp là ''Bapak sẽ bên cạnh chúng ta để giúp chúng ta trong 100 năm?''...rồi ''khoảng 500 năm?''...rồi ''10 000 năm?'' Sự tiếp nhận dần dần trở nên mãnh liệt và vui sướng hơn với mỗi câu hỏi. Bapak giải thích một khi đi khỏi cái thế gian này mình sẽ được tự do giúp đỡ chúng ta nhiều hơn những gì mình có thể làm trong khi còn nơi đây. Bapak xác nhận là mình sẽ mãi mãi bên cạnh chúng ta.

Tôi khó có thể đến gần Bapak. Mas Sudarto cho tôi hay là xét từ góc nhìn của tâm hồn thì thực ra rất khó có thể đến gần Bapak. Theo tôi đoán, điều này có nghĩa là mình phải trong trạng thái latihan để được như vậy, một trạng thái hầu như không thể đạt được bất cứ lúc nào.

Hiện nay trong latihan tôi đôi khi có thể cảm thấy gần cận Bapak. Một vài hội viên khác đã có những chứng nghiệm kì diệu về sự hiện diện của Bapak.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ