Lúc nửa sống nửa chết

Minh Thần dịch

 
 

Luqman Williams - Subud Voice April 2017

Sự kiện là ngoài những dụng cụ mình cần để hoàn thành những nhiệm vụ của mình, tất cả những gì con người có là bổn phận mình.

Nhớ lại một buổi tối nọ trong năm 1997 lúc tập latihan nhóm, tôi (âm thầm) chợt nghe thấy một tiếng nói: ''Ngươi còn được 2 tuần nữa.'' Tuy không mấy tin điều đó và cũng không đề cập nó với bà xã tôi là Mariam, tôi chuẩn bị sắp xếp mọi việc của mình để bả không bị những gánh nặng vô ích bởi sự qua đời của tôi.

Một tuần sau đó hay khoảng đó, lại có tiếng nói đó: ''Đó là Thứ Tư tới đây.'' Nên Thứ Tư đó tôi thanh toán những tài khoản của mình, ký kết những văn kiện này nọ, mà vẫn không còn muốn cho Marian lo lắng về chuyện đó, và cũng không làm gì nhiều khiến mình lo lắng.

Tuy vui lòng quy phục ý Thượng Đế nhưng tôi lo buồn vì mình phải bỏ lại vợ con mình; tôi chỉ có thể tin tưởng và mong cho Thượng Đế sẽ chăm sóc họ.

Nói tóm lại, tôi trải qua điều gì như sự chết, nhưng giữa đêm, lúc Thứ Tư qua Thứ Năm, tôi nhận thấy thực ra mình đã không chết. Lúc buổi sáng, cuộc sống hằng ngày của tôi trở lại như thường, nhưng qua vài ngày tiếp theo đó tôi nhận thấy nếu nghĩ tới một kẻ nào đó đã chết, thì tôi biết được tình trạng họ và những gì khiến họ bị như vậy.

Tôi cũng ý thức được là cái thế giới 'bên kia' hoàn toàn không xa cách cái thế giới này, nhưng bao bọc nó về mọi phương diện; đó là điều người ta gọi là thực tại, cái thực tại làm cho vạn vật hợp lại và tách rời nhau, là tác nhân, hành vi, sự biểu lộ của ý Thượng Đế, Đấng Duy Nhất. Tuy nhiên, ngày tháng trôi qua, tôi hiểu được rằng cái trạng thái đó của ý thức không thể duy trì được với một cường độ như vậy, và đó hình như cũng là điều Thượng Đế hình dung. May thay, chúng ta cũng được phép trở nên bình thường.

Một vài tuần sau đó, bởi chiếc xe của chúng tôi phải đem đi sửa, anh Jim Williams cho chúng tôi đi chung xe anh để đi tập latihan. Nhân lúc trò chuyện, tôi đề cập tới những điềm báo trước mà mình tiếp nhận được trong những latihan nhóm, và những biến cố dẫn tới Thứ Tư là ngày tôi nghĩ mình sẽ chết. Điều khiến tôi mất hứng là Mariam đã khóc, nhưng anh Jim lại có sự nhận xét của một kẻ dày dạn kinh nghiệm: ''Hình như anh đang được chuẩn bị cho một nhiệm vụ gì đó.'' Chẳng bao lâu sau đó, theo cái quá trình thông thường, tôi trở thành nghị viên tâm linh của Subud Anh. Hiển nhiên, mặc dù những khuyết điểm của tôi, cái chứng nghiệm đó cần phải có khiến cho tối thiểu tôi biết được Bapak đòi hỏi gì ở mình tuy đã mất.

 
     
 
  © 2019 Góc Nhỏ