Đọc Moments of Truth của Rachman Mitchell

Minh Thần dịch

 
 

Bài của Harris Smart trong Subud Voice July 2018

 
   

Vừa rồi bác sĩ Rachman Mitchell viết cho tôi một email trong đó anh nhận xét: ''Phải chăng đó là điều gì chỉ xảy ra khi mình già, và không còn muốn bảo vệ tiếng tăm mình?"

 Khi mình già thì điều này hình như liên quan tới sự mất mát. Mất tóc, mất răng, mất trí nhớ, mất sức, mất sự thích thú nhục dục, mất địa vị, mất lợi tức và vv...Nhưng mình có được lợi gì không? Người ta nói là mình trở nên anh minh hơn. Sự anh minh đó là gì? Nó bao gồm những gì?

Có lẽ một trong những cái đó là mình quả thực trở nên bớt quan tâm hơn tới tiếng tăm; mình bớt bị ép buộc hơn phải tỏ vẻ đoan trang. Có lẽ khi càng lúc càng tới gần giây phút cuối cùng, mình càng thấy cấp bách hơn phải nói lên sự thật. Những gì mình đã học được trong đời. Những gì mình cảm thấy là quan trọng phải truyền đạt. Có lẽ mình có 'những giây phút của sự thật' mà mình cần viết ra trước khi ra đi.

Moments of Truth, những giây phút của sự thật, là đầu đề một tập sách của bác sĩ Rachman Mitchell gồm những tiểu luận có tính tự truyện.

Tất cả chúng ta đều biết bác sĩ Mitchell là ai. Anh là một khuôn mặt quen thuộc trong Subud, phần nhiều tất nhiên bởi anh là bác sĩ của Bapak trong nhiều năm, và có một quan hệ thân thuộc với Bapak mà không mấy ai có. Nhưng sau khi đã đọc sách, bạn sẽ biết được nhiều hơn về bác sĩ Mitchel, không những về những gì anh đã làm, mà còn về như thế nào anh nghĩ, như thế nào anh cảm. Sách chia thành 4 phần. Trước hết là cuộc sống lúc ban đầu của Rahman và sự tìm thấy Subud. Kế đến là ''Bác Sĩ của Bapak'', lúc anh ở Wisma Subud. Tiếp theo là những chuyện như thế nào anh thích nghi với thế gian sau cuộc đời ở Cilandak, thời kì anh làm y sĩ ở Trung Đông, tại những quốc gia như Saudi Arabia và Yemen. Cuối cùng là một chương về tổ tiên và họ hàng anh.

Thời gian ở Wisma Subud
Hội viên Subud tất nhiên đặc biệt muốn biết về lúc Rachman là bác sĩ của Bapak. Về thời gian ở Cilandak, Rachman nói: ''Hình như có nhiều cơ hội để phát triển thành một con người và một bác sĩ theo đúng nghĩa của từ đó. Tức là một người có thể dùng những kiến thức của mình để phục vụ những người khác, đặc biệt những ai thiếu phương tiện được lợi nhờ y tế.''

Những chuyện tiếp theo thật vô giá trong cách nhìn của tâm thức trong những ngày tháng đầu tiên ở Cilandak, lúc có thể thật riêng tư tiếp xúc với Bapak. Chẳng hạn, anh nói về những ngày tháng khủng hoảng chính trị, những người nam của Wisman Subud là ''jaga malam'', những người canh gác ban đêm được lợi nhờ sự hiện diện dài lâu của Bapak trong lúc Bapak kể chuyện và khuyên răn.

Những bài viết rất chân thành
Những bài viết của Rachman rất chân thành. Đó là điều tôi thích. Anh thường bày tỏ chính mình là một thằng hề vụng về, thiếu khả năng. Thường lầm lạc, thường không biết phải trái, hoặc biết được thì quá muộn.

Nhiều truyện trong sách có cơ cấu cổ điển của huyền thoại và truyện cổ tích. Tức là cho thấy người hùng của truyện trải qua một quá trình thanh lọc và giáo hoá. Không chỉ là sự giáo hóa của trí óc, mà còn là sự giáo hóa của cảm xúc và tính tình.

Tại sao cái cơ cấu đó được lặp đi lặp lại từ truyện này tới truyện khác? Đó là căn bản của sự học tập. Đó là cái cơ cấu của nhiều truyện của bác sĩ Mitchell. Những truyện về một con người học cách sống như thế nào. Những truyện về những lầm lạc của anh, về những tai ương anh gánh chịu, về cách anh học hỏi được từ những cái đó. Như thế nào anh học được cách trở nên dung thứ hơn, hiểu biết hơn, có lòng thương xót hơn, bớt thường phê phán hơn.

Những trải nghiệm đó như đi qua một cây cầu, rồi phá huỷ nó để quyết chí tiếp tục đi mà không bao giờ quay về nữa. Tôi đã không biết là mình có thể nghiệm được hạnh phúc và vui thú ngay trong lúc bị đau ốm trầm trọng. Đó là nhờ Ân Huệ của Thượng Đế trong lòng và bao quanh tất cả chúng ta.

 Trong một tiểu luận khác đầu đề là ''Đi Tìm Phần Mộ Của Bố Tôi'' anh mô tả như thế nào một số những sự ngẫu nhiên đã khiến mình tìm thấy được nơi chốn bố anh được an táng ở Ấn Độ. Vụ đó anh kết luận như sau, và đó là điều tóm lược toàn bộ cuộc đời anh:

''Tuy nhiên, khi nghĩ lại chuyện đó, tôi cảm thấy không có gì là NGẪU NHIÊN. Chỉ là định mệnh, số phận và Thực Tại Cơ Bản của một Thần Lực bao quanh Vạn Vật, kể cả tất cả chúng ta là những con người được nối kết thành một Nhân Loại Duy Nhất.''

Cuộc đời là y sĩ của anh
Một trong những đề tài hệ trọng nhất của sách là đời y sĩ của Rachman. Nhiều truyện trong sách liên quan tới việc đó theo cách này hay cách khác. Thực ra, những gì Rachman viết có thể được coi là một trong những tường thuật khá nhất trong Subud về vai trò của một người có năng khiếu và thiên hướng trong đời mình. Thường thường trong Subud chúng ta nghĩ năng khiếu liên quan tới nghệ thuật. Nhưng đây là một thí dụ từ thế giới của y khoa cho thấy sự phát triển của một năng khiếu và thiên hướng trong một thời kì dài lâu của đời người.

Sách của Rachman có chỗ đứng trong số những tự truyện rất hay của những hội viên Subud trứ danh khác: như của Abdullah Pope, hay Leonard Lassalle, hay nhiều người khác nữa.

Sách rất đáng đọc và thú vị vì tác giả thành thật, viết thật hay. Người ta không chỉ thấy những khó khăn và thăng trầm anh trải qua, mà còn được hiểu thêm những gì đáng biết về lịch sử và sự phát triển của Subud từ chỗ nhìn của một người trong cuộc.

 
     
 
  © 2018 Góc Nhỏ