Thương nhớ anh Phương

Hiếu Tường

 
 

Anh Tấn mến,

Sáng sớm em mở mắt thức dậy, check email thấy tin anh Phương mất, đầu óc em bàng hoàng...Rồi từ từ mọi anh chị rủ nhau ra đi hết...thấy buồn qúa...

Em nhớ hồi em còn rất nhỏ, theo mẹ đi đến hội 2 lần 1 tuần. Em không dám đi vào, đứng ngoài cửa chờ, lúc đó thấy có 1 anh trẻ, người cao gầy ngồi bên trong nhìn ra vẫy em vào, nhưng em ngại nên không vào. Thời gian trôi qua, em đủ tuổi xin vào Subud mới biết người anh trẻ đó là anh Nho, tên Subud là Phương...Mỗi tuần chỉ mong đến ngày tập để gặp anh ấy. Anh luôn vui vẻ, nói chuyện nhẹ nhàng với mọi người. Dần dần em trở nên rất thân với anh vì biết anh thích chụp hình và làm phó nhòm cho hội. Về sau em cùng anh làm phó nhòm chụp hình trong những ngày đi cứu trợ, thăm cô nhi viện, tiệc Tết, trung thu, selamatan đám cưới trong hội, đi thăm hội viên, picnic, v.v...hai anh em luôn trao đổi kinh nghiệm, hình ảnh...em coi anh Phương như anh ruột của em. Đi đâu hễ thấy anh là có em bên cạnh.

Em nhớ kỷ niệm vui nhất là hôm ngủ lại hội để lo việc tổ chức và trang hoàng cho selamatan hôn nhân của anh chị Hướng Thiện & Hoàng Nguyên ngày hôm sau. Tối hôm đó có anh Liêm Khiết, Margono Dũng, anh Phương và em, thức khuya đến gần sáng để cắt những miếng foam làm thành chữ Selamatan Hôn Nhân, bốn anh em vừa làm vừa cười giỡn hết ga, rồi ăn cháo đêm khuya...thật là vui, với tình huynh đệ thật là khắn khít.

 
 
 
 
 

Em còn rất nhiều kỷ niệm vui buồn cùng với anh Phương kể ra không hết được. Em nhớ có một lần sau khi đi thăm nhà thờ Đức Mẹ Fatima cùng với một số anh khác chia thành nhóm về. Nhóm anh Hướng Thiện và em đi 1 xe gắn máy cùng anh Phương đi 1 xe, khi về đến hội thì các anh nhóm khác không thấy anh Phương, anh Hướng Thiện và em về, ai cũng đồn là chắc nhóm này lo vui chơi đi ăn mảnh, không rủ họ đi theo, v.v... Cuối cùng thì họ mới biết là xe anh Phương bị xẹp bánh phải đi vá nên về trễ chứ đâu có được sung sướng như các anh khác đoán đâu.

Ngày ba em mất, cũng nhờ anh Phương chụp hình nên em mới có đầy đủ hình từ đầu đến cuối buổi tang lễ.

Có 1 lần hội tổ chức đi Vũng Tàu một nhóm khá đông. Mọi người đem theo thức ăn để chuyển lên xe đem theo để ăn trưa ở bờ biển gần tượng Đức Mẹ Fatima. Đến nơi anh Phương mới báo tin buồn cho mọi người biết là lúc chất đồ lên xe, mọi người đã để quên ở hội, không đem lên xe ...1 nồi lớn đầy thịt kho cho cả nhóm ăn trưa...Thế là hôm đó cả nhóm được ăn một bữa ăn... nhớ đời. Khi chiều về đến hội, cả nhóm lo thanh toán ăn cho hết nồi thịt kho đó. Kỷ niệm đó thật là vui...

Cách đây mấy năm, anh Phương và con trai anh đến nhà em ở St. Louis chơi. Anh có rủ em đi một vòng thăm các anh chị khác ở những tiểu bang khác, rất tiếc lúc đó em lại bận việc nên không đi cùng anh ấy được. Đó là lần cuối cùng em gặp anh.

Có lần em còn giữ tờ thơ của nhóm Thái 29 gửi sang Mỹ do ông Howard đưa tay cho nhóm Subud Việt Nam đang ở trong trại tị nạn Fort Chaffee, Arkansas (1975). Em gửi lại cho anh Phương copies, ảnh rất mừng được đọc lại những kỷ niệm của chuyến đi đó. 

Em vẫn liên lạc thường xuyên với anh Phương hàng tuần qua email khi em có những email hay. Từ đây thì hết còn được những phút hạnh phúc bên người anh đáng qúy của em. Biết bao kỷ niệm em được trải qua với anh Phương, người anh yêu qúy của em...Càng kể lại càng thấy buồn và nhớ anh Phương qúa.

Trong đầu em văng vẳng bài nghìn trùng xa cách...Nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi, còn gì đâu nữa mà khóc với cười... Nghe thấy xót xa qúa...

Cấu xin linh hồn anh được về với Thiêng Liêng Toàn Năng.

Em Hiếu

 
 
 
     
 
  © 2018 Góc Nhỏ