Thấy như đang trong phòng

 Minh Thần dịch - Subud Voice July 2017 - Harris Smart

 
 

Tôi vừa làm latihan với một người bạn.

Cái đó có gì đặc biệt? Chắc bạn sẽ hỏi.

Như thế này, chúng tôi cách nhau khoảng 20 ngàn cây số; đối với anh là buổi sáng, còn với tôi là ban đêm. Chúng tôi làm qua Skype. Hoàn toàn vừa ý.

Trước kia tôi đã làm nhiều latihan trong những hoàn cảnh 'cách nhau xa.' Chẳng hạn, tôi đã có những chứng nghiệm, như trong Latihan Thế Giới. Tôi cũng có những chứng nghiệm trong đó tôi yêu cầu ai đó làm trắc nghiệm cho mình. Chúng tôi có thể làm latihan cùng một lúc, rồi đồng thời làm trắc nghiệm và chia sẻ những gì mình đã tiếp nhận.

Nhưng làm qua Skype thì khắc hẳn. Thực sự anh bạn tôi đã có mặt. Tôi có thể nghe thấy những tiếng động của latihan anh qua máy vi tính mình. Đúng là đang tập latihan. Tôi biết là anh đang có mặt. Nhưng cái latihan của tôi thì không có bất cứ tiếng động nào. Lúc đó tôi có một latihan yên lặng, nhưng có nhiều cử động, nhiều hơn thông thường khi tôi tập một mình. Nên nó khác hẳn và cũng rất tốt. Tôi chuyển động đây đó rất nhiều, thực sự đó là latihan, và cuối cùng tôi cảm thấy cơ thể mình được gội sạch và trở nên sinh động.

Có bạn là quan trọng.

Cho tôi được đi ngược lại thời gian một chút để nói về những gì trước lúc latihan. Điều gì đã khiến chúng tôi tập latihan qua Skype?

Đó là chuyện một trong những ngày cuối của Ramadan, lúc tôi chợt nhận thấy mình hết sức cô đơn. Tôi thường nhận thấy nỗi cô đơn đó lúc Ramadan. Tôi rất nhớ tới những người và nơi chốn của xưa kia. Hiện nay tôi thiếu một người bạn đời. Một người bạn đời tạo cho mình một nơi nương tựa vững chắc và làm dịu bớt đi nỗi cô đơn của mình.

Có lẽ tôi là kẻ bị cô đơn hơn hầu hết mọi người, và trong lúc Ramadan tôi đặc biệt nhận thấy điều đó một cách mãnh liệt. Trong lúc đặc biệt đó, tôi cảm thấy thật cô đơn. Nỗi lòng cô đơn là một trong những triệu chứng của tuổi già. Chúng ta càng lúc càng cảm thấy bị cô lập. Cái khả năng kết bạn càng lúc càng hạn chế. Người ta đi đến chỗ khác. Người ta chết. Người ta mất hứng thú, hay không thể kéo dài tình bạn.

Do tất cả những lí do đó cùng với những gì mình mất (răng, tóc, sự thích thú sex, khả năng kiếm tiền vân vân và vân vân ) mà tình bạn dễ bị mất. Lúc cuối ngày, tâm trạng tôi là chỉ cảm thấy như không giao thiệp với bất cứ ai. Tôi vẫn còn một vài người bạn, điều ngạc nhiên là vẫn còn đủ, nhưng lại không cảm thấy mình muốn giao thiệp với họ. Tôi không cảm thấy mình có thể nói những gì muốn nói.

Trên máy tính mình tôi trông thấy một điều báo là người bạn hải ngoại mình hiện đang trên Skype. Tôi liên lạc với anh, và chúng tôi đã truyện trò rất nhiều. Tình bạn thật đáng quý. Với thời gian tôi càng quý trọng tình bạn hơn. Anh bạn tôi và tôi đều cùng lứa tuổi, chúng tôi đã trải qua rất nhiều điều y như nhau, cùng có những quan điểm tương tự về cuộc sống. Nên cuộc trò chuyện của chúng tôi luôn là cái gì có thật, thâm sâu, cũng như rất thoải mái, vui vẻ và thân mật. Dù sao, đêm nay, chúng tôi nói chuyện về nhiều điều, cả hai đều bắt đầu nói về nỗi cô đơn của mình.

Anh bạn tôi hiện nay cũng thiếu một người bạn đời. Nhiều người chúng tôi cùng ngồi chung một thuyền. Chúng tôi đã mất người bạn đời mình qua cái chết, bệnh tật và ly dị. Nên anh bạn tôi và tôi đều bày tỏ nỗi cô đơn thâm sâu mà chúng tôi cảm thấy hôm đó. Một phần do tác động của hoàn cảnh, một phần do tác động của trai giới. Hình như trai giới đã khiến tôi bớt bám hơn vào cái thế gian này. Nên nhiều cái ở tôi đã được lấy đi mất để chuẩn bị cho cái chết: tôi bớt bám vào cái thế gian này, còn nó thì bớt bám vào tôi, kể cả tình bạn.

Vậy nên, chúng tôi chuyện trò một cách rất tích cực về nỗi cô đơn. Một cách làm cho nó bớt đi, khi chia sẻ với người khác. Khi suy ngẫm về số phận mình. Anh bạn tôi nói: ''Tôi rất vui mùng được trò chuyện cùng nhau. Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều. Điều tôi rất cần trong lúc này là một cái latihan tốt đẹp''. Tôi nói: ''Thế thì tại sao chúng ta không cùng nhau làm? Điều gì ngăn cấm mình? Tôi chẳng có gì phải làm, hay bất cứ nơi nào phải đi tới trong những giây phút kế tiếp.''

Nên chúng tôi cùng làm latihan như đã mô tả, và đó là một cái latihan rất tốt. Cả hai chúng tôi đồng ý như vậy thật đáng làm. Có thể chúng tôi đã cùng trong một phòng. Chắc chắn chúng tôi đã cùng trong một không gian, không gian mạng, nơi có vẻ như có sự giao thiệp đích thực. Tất cả chúng ta được nối kết với nhau? Sự giao thiệp trên Skype có thể thực sự như người này đối mặt người kia.

Coi chừng: anh bạn tôi nhắc tới việc đã từng nghe ai đó hỏi Ibu có thể khai mở cho thiên hạ qua Skype hay không. Ibu nói:''Không được.''

 
     
 
  © 2018 Góc Nhỏ