Ibu Siti Sumari

Minh Thần dịch từ Subud Voice September 2017

 
 

 

 
Ibu Sumari  


Ibu đã làm rất nhiều cho chúng ta
Ibu đã làm rất nhiều cho chúng ta. Các phụ nữ tới thăm bà lúc khoảng 9 giờ rưỡi sáng, nhưng nếu Cilandak có nhiều khách, họ sẽ đến trong lúc buổi sáng.

Ibu thường nghe những băng thâu nhạc gambang của Bapak. Thường thường thì bà yêu cầu một vài phụ nữ tập latihan với mình. Trí nhớ của Ibu rất dai và rõ rệt, cảm năng bà rất sâu sắc. Bà to lớn – to lớn tới nỗi hình như có thể bao gồm nhiều phụ nữ thành một người duy nhất.

Có một Ibu là người không màu mè, người mẹ, người dễ tiếp xúc, và có một Ibu là người người bạn tâm tình, một nhà ngoại giao. Nhưng cũng có một Ibu khác: một nữ hoàng – một người chứa đầy quyền năng của Thượng Đế đến nỗi hình như đôi khi tôi không ngửng đầu lên nhìn khuôn mặt bà. Harlinah Longcroft

Đứng lên!
Trong một buổi latihan nọ, tôi đang phía đằng sau phòng thì chợt thấy Ibu bên cạnh mình. Tôi quỳ trên đầu gối trong một tư thế sùng kính, đầu chạm mặt đất, để phụng thờ Thượng Đế. Bà nắm lấy tóc tôi làm cho tôi đứng lên. ''Đứng dậy đi,'' bà nói, bàn tay bà đáng nhẹ vào cầm tôi. ''Đứng dậy đi. Phụ nữ phụng thờ Thượng Đế trong thế đứng. Cứ ngửng đầu lên. Phụ nữ phụng thờ Thượng Đế như vậy. Roekmini House

Ánh sáng ấm cúng
Tôi được khai mở ngay lúc có thể tập latihan với Ibu tại San Francisco trong năm 1968. Tuy mắt nhắm lúc đang tập, tôi cảm thấy trong phòng có đầy ánh sánh chói lòa và ấm cúng. Ánh sáng đó mãnh liệt tới nỗi khiến tôi phải mở mắt. Ibu đứng giữa một vòng tròn mà chung quanh là chính tôi và những phụ nữ khác.

Ánh sáng ấm cúng tỏa chiếu từ nơi bà khi bà di chuyển! Tôi kinh ngạc nhanh chóng hết sức nhắm mắt lại, vì cảm thấy đây là một hiện tượng mà người thường không thể nhìn. Tôi cố gắng 'trở về' với latihan của mình. Halimah Cristy

Nằm ngay trong lòng bà!
Có một điều thú vị là khi vào Subud, tôi là một kẻ hay nhạo báng...Tôi có hai chứng nghiệm với Ibu, và một trong cái đó là nghĩ mình KHÔNG cần phải đứng gần Ibu trong latihan. Tôi mới vào Subud khoảng 6 tháng. Lúc đó chúng tôi đang tập latihan, còn Ibu thì ngồi phía trước phòng. Tôi đến đứng nơi phía cuối phòng để tránh xa bà. Khi latihan xong, bạn nghĩ là tôi đang ở đâu? Nằm ngay trong lòng bà! Indira Smith

Nhất định là một Người Mẹ
Ban đầu, trong những ngày tháng đầu tiên, tôi không mấy quan tâm tới Ibu. Tôi vẫn còn tính rất trẻ con – còn trẻ, không hiểu biết nhiều, luôn bận rộn. Với tôi Ibu hình như là một nhân vật mờ ảo – huyền bí. Tôi không thấy có ấn tượng gì đặc biệt ở bà. Sau cái latihan thứ ba, bà đến phía tôi nói 'Good latihan,' và điều đó khiến khuây khỏa, thực vậy! Ngoài những chuyện nhỏ nhặt đó ra, đó là cách duy nhất tôi tiếp xúc với Ibu trong những ngày tháng đó...Nhưng tôi chỉ thực sự hiểu được Ibu khi chúng tôi tới Indonesia tháng Giêng năm 1962.

Lúc cuối tuần, khi Bapak và Ibu đến, Ibu hoàn toàn không chú ý tới tôi. Hiển nhiên bà rất thích chị Leonora Coupis cũng có mặt lúc đó, còn tôi thì không! Nên trong nhiều năm tôi biết mình chỉ là bụi bẩn dưới chân bà; bà đối xử với tôi như vậy.

Chuyện đó thì không sao, bởi tôi có những quan hệ tuyệt vời với Rochanawati và Bapak, với với tất cả những bạn trẻ Indonesia cùng lứa tuổi. Thỉnh thoảng Ibu ra ngoài cắt cỏ với tôi. Hồi đó Cilandak chưa lát đá, và trong năm 1962 nhà tiếp khách duy nhất thì ngập đầy bùn! Tôi không thể chịu đựng cái nơi chốn dơ dáy đó.

Đó là lại nhà ở của Bapak! Thực ra thì họ không ở nơi đó. Họ ở thành phố; lúc cuối tuần họ thường tới với đoàn tuỳ tùng, những người ở và tất cả những gì khác. Họ ở trên lầu, vợ chồng tôi thì ở dưới nhà.

Tôi không thể chịu đựng đống bùn. Chó đem bùn vào, chân người đem bùn vào. Tôi lo ngại nhà ở của Bapak bị dơ dáy nên mất nhiều ngày để làm cho sạch. Một hôm nọ, Ibu tới nói: ''Salamah, chị làm cho dơ dáy thêm.'' Tôi hiểu được ngay điều bà ám chỉ là những cảm xúc xấu xa của tôi! Tôi lấy làm khó chịu vì sự dơ dáy nhà ở của Bapak mà mình đang quét dọn! Tôi bực tức vì những kẻ vào nhà mà đem bùn đất vào, nhưng tôi lại làm cho dơ dáy thêm với những cảm xúc đối nghịch của mình!

Ibu dứt khoát là người mẹ tôi. Bà cao quý hơn tôi với tư cách một người mẹ. Có lần Ibu nói với tôi: ''Salamah, chị có thể nấu món gì?'' Khi nhận thấy tôi không biết nấu ăn nhiều, bà dạy cho tôi cách nấu ăn cho chồng con mình. Bà thường cho tôi nếm thử những thứ bà nấu, và hỏi tôi nghĩ thế nào – không đủ muối? Nhiều gia vị quá? Bà thường vỗ vai tôi, cười khúc khích vì sự đần độn của tôi, nếu tôi nếm không thấy 'ngon.' Phải luôn cầu nguyện khi nấu ăn: ''Thượng Đế, Thượng Đế, Thượng Đế,'' bà nói:''Như vậy thì bao tử cũng thấy ngon.''

Bà thường gặp tôi hỏi: ''Hôm nay chị nấu món gì cho anh Abdullah? Để mai nấu thì tốt hơn.'' Hoặc: ''Chị thích bánh dodol? Ibu cho các con chị vài cái.'' Salamah Pope

Một người đích thực là Người Mẹ
Ibu yang mulia (người mẹ cao quý), Ibu yang tertjinta (Người mẹ yêu quý nhất) – bà Ibu mà tôi thấy là Ibu yang tertjinta. Bà là một người mẹ tuyệt vời, một người luôn khuyên dạy và dịu dàng trách mắng, để mở lối đi cho mình. Bà thường xuyên dạy tôi cách cư xử như một phụ nữ, lấy cách cư xử của chính bà làm thí dụ.

''Tại sao chị không mặc quần đẹp? Chị phải làm cho chồng mình vui sướng''

''Đứng lên đi! Làm sao chị có thể tiếp nhận Nơi Đây (bà đập lên ngực tôi) nếu lúc nào cũng ngồi thườn thượt?''

Trong việc trợ giúp người khác, Ibu kiên định và công bằng. ''Phải giúp (tiền bạc) cho những gia đình cần được giúp,'' bà nói. ''Như vậy thì khi mình cần được giúp, như nấu ăn cho một selematan, mình có thể yêu cầu họ. Thế thì không ai nợ ai.'' Salamah Pope

 

 
     
 
  © 2017 Góc Nhỏ