Lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc

Anthony (Tony) Bright-Paul - Diễm Phúc dịch từ Subud Voice 11/ 2017

 
 

 

 
   

Trước khi tôi đi ngủ, cho dù tôi đang làm bất cứ chuyện gì khác, hay cho dù có trễ bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn thích đọc quyển "Những câu trắc nghiệm của Bapak" (do Sampson Rheams biên soạn) - đó là quyển sách mà tôi yêu thích nhất. Tôi không đọc nhiều, vì luôn luôn lúc nào cũng có một đoạn khiến tôi chú ý. Cách đây mấy đêm, tôi đang đọc câu trắc nghiệm số 10 ở trang 194, ở đó Bapak trắc nghiệm với anh A: “Sự hướng dẫn của Thượng Đế dành cho con trong đời sống hàng ngày của con như thế nào?”

Câu trắc nghiệm này khiến tôi phải suy nghĩ. Sự hướng dẫn của Thượng Đế dành cho tôi trong đời sống hàng ngày của tôi như thế nào? Và khi tôi nghĩ về điều này, bỗng dưng tôi nhận ra cách tôi tiếp nhận sự hướng dẫn của Thượng Đế đối với những chuyện bình thường nhỏ nhặt nhất, cũng như những chuyện quan trọng. Bapak nói với anh A: “Con giống như mù lòa trước sự hướng dẫn của Thượng Đế trong cuộc sống hàng ngày.”

Tôi và Eileen (vợ tôi) sắp chuyển nhà, hay ít ra là chúng tôi hy vọng mình sẽ chuyển nhà. Chúng tôi đã bán căn nhà đang ở của chúng tôi và mua một ngôi nhà gỗ một tầng ở Devon được xây ở một chỗ đất cao, từ dưới đất lên đến cửa ra vào trước nhà là 18 bậc thềm. Bên trong ngôi nhà còn nguyên vẹn, không có chỗ nào trầy trụa, sứt mẻ hay hư hỏng cả, ngôi nhà này của một cặp vợ chồng lớn tuổi, họ đã sống ở đó gần 50 năm. Ngôi nhà này chỉ mới là ngôi nhà thứ ba mà chúng tôi đi xem để chọn mua, và trong một giờ đồng hồ, chúng tôi quyết định hỏi mua, hai ngày sau thì chủ nhà đồng ý bán. Vì thế, chúng tôi bán nhà cũ và mua nhà mới, nhưng mọi việc chỉ xảy ra khi những hợp đồng mua bán nhà được ký kết, và đôi vợ chồng lớn tuổi đó tìm được một căn hộ chung cư để chuyển đi.

Thật khó để kể chi tiết mọi chuyện xảy ra như thế nào, con gái chúng tôi là Lisa đã năn nỉ chúng tôi để cháu đến nhà chúng tôi đón vợ chồng tôi chở đi xem nhà mới rồi sau đó đưa chúng tôi về lại nhà chúng tôi như thế nào. Thật sự thì nhà mới của chúng tôi chỉ cách nhà của vợ chồng Lisa chưa tới 10 phút lái xe.

Sau khi chở chúng tôi về nhà cũ ở Farnborough, vợ chồng Lisa ở chơi với chúng tôi một lúc, Jerry (chồng của Lisa) vào nhà để xe để dọn dẹp đồ đạc. Nhà xe chứa đầy đồ đạc trong 43 năm chúng tôi sống trong ngôi nhà này. Từ trước đến giờ, chúng tôi chưa bao giờ thấy nhà xe trống chỗ được phân nửa với những đống đồ đạc được sắp xếp gọn gàng. Bây giờ bạn có thể nói: "Đây là sự hướng dẫn của Thượng Đế hay sao?" hay đơn giản là người trong gia đình giúp đỡ lẫn nhau? Nhưng tôi có cảm giác đó là sự hướng dẫn của Thượng Đế - có một điều kỳ diệu khi mọi chuyện diễn ra theo cách này.

Lúc này, gác mái của nhà tôi cũng chứa đầy đồ đạc mà tôi không thể bắc thang để leo lên đó và chui qua những thanh rui mè ở mái nhà được nữa. Tình cờ tôi thấy một nhóm mấy anh công nhân đang đào đường để lắp đặt những ống nước khổng lồ. Tôi đã quan sát họ khi họ đang làm việc và họ đến trước cửa nhà tôi để uống nước và đôi khi tôi pha nước mời họ. Nhà họ ở miền Tây nước Mỹ, gần Chippenham, cách nhà tôi khoảng hai giờ lái xe. Họ luôn luôn đến bắt tay tôi, thật sự anh công nhân lớn tuổi nhất trong nhóm tên là Steve có lần đến ôm tôi - thật vui vẻ. À, thấy họ làm việc vào một ngày chủ nhật là ngày nghỉ lễ của ngân hàng, tôi đã mời cả bốn công nhân đó vào trong khu vườn nhà tôi và mời họ uống nước và ăn bánh nướng nhân thịt và khoai tây. Sau đó, tôi hỏi anh George và anh Joe xem hai anh có thể giúp tôi dọn dẹp gác mái của nhà tôi được không. Ồ, được thôi, không có vấn đề gì! Mấy cái khung giường cũ, những cái máy hát cũ và tất cả mọi thứ khác được họ chuyển xuống. Khi tôi lấy mấy tờ 10 đô la ở trong túi ra định đưa cho anh công nhân trẻ thì anh Steve bảo tôi: “Anh cất tiền vô đi.” Ngay cả khi Eileen, vợ tôi, nài nỉ họ nhận tiền công, họ cũng không lấy đồng nào cả mặc dù họ đã bỏ công sức giúp chúng tôi rất nhiều.
Trước khi tôi đi ngủ tôi có thể trắc nghiệm một điều gì đó. Tôi phải nói với các anh chị em rằng tôi không giỏi trắc nghiệm mặc dù tôi cũng tiếp nhận được nhưng tôi không biết những điều đó nghĩa là gì. Nhưng tôi không quan tâm vì sau đó tôi thường ngủ ngon. Vì thế, tôi không thể nào cưỡng lại được việc trắc nghiệm về sự hướng dẫn của Thượng Đế. Tôi không hiểu gì về kết quả của những lần trắc nghiệm như thế ngoại trừ chuyện tôi luôn cảm thấy vui sướng, hạnh phúc.

Bây giờ, lá thư này tôi viết cho những huynh đệ đã nhiều tuổi, những người có lẽ không còn đủ sức đến nhóm để tập latihan nữa, bởi vì lái xe vào ban đêm trở thành chuyện khó khăn - thực tế là chuyện lái xe đã trở nên nguy hiểm hơn. Vì thế, vào buổi sáng, khi tôi thức giấc và đi vào nhà vệ sinh, hầu như tôi thường cảm nhận được latihan khi tôi đang ngồi trên bồn cầu! Thật đấy. Tôi đi xuống lầu và bật máy rửa chén lên, đặt ấm nước lên bếp để nấu nước rồi đi vào nhà xe để tập latihan. Tôi rất may mắn vì ngôi nhà của chúng tôi ở một nơi vắng vẻ, hẻo lánh vì chúng tôi ở bên cạnh một dòng suối nên tôi có thể ca hát hay đọc kinh cầu nguyện hay chuyển động xung quanh khiến lòng tôi hân hoan vui sướng.

Bây giờ, một số người bạn tốt của tôi như bác sĩ Rachman và thậm chí cả chị Mardiyah Tarantino ở California xa xôi cũng khá quan tâm về việc tôi tập latihan một mình hầu như mỗi ngày. Tôi không tập đến nửa giờ như thường lệ mà tôi chỉ tập đến khi latihan tự ngừng lại. Ngoài ra, tôi thỉnh thoảng khởi sự latihan bằng câu nói "Thượng Đế Vĩ Đại", nhưng có những lúc tôi cũng vào tiếp nhận latihan ngay mà không cần tịnh tâm như thường lệ và latihan cứ thế tự nó diễn ra. Việc khởi sự latihan như thế nào vào mỗi sáng sớm hơi phụ thuộc vào đêm trước đó và việc tôi cảm nhận latihan ngay khi tôi vừa thức dậy.

Một chuyện khác cũng kích thích trí tò mò của tôi là cách Bapak tự trắc nghiệm chính bản thân Người về cách đi đứng, cách ngồi xuống và thức dậy bằng linh hồn của Người - rõ ràng là người đã liên tục trắc nghiệm như thế trong một thời gian dài và dường như cảm thấy rất hài lòng với bản thân mình về điều đó và nói rằng đó là một sự xoa bóp rất dễ chịu. Tất nhiên, “người bạn chân thành của các anh chị em” phải thử làm những trắc nghiệm này. Khi tôi đậu xe ở bãi đậu xe để đi bộ đến siêu thị, tôi thử trắc nghiệm: “Con có thể đi bộ bằng linh hồn của con được không?” Dĩ nhiên, tôi đã không đi được bằng linh hồn của mình. Khi tôi đang xem truyền hình, tôi thường cảm nhận latihan đột khởi. Vào những lúc khác, thật sự tôi bất chợt nhận được latihan khi đang xem một trận đấu quần vợt tuyệt vời, tôi cũng thử vừa tiếp tục xem trận đấu và để ý xem mình có thể tiếp tục nhận được latihan nữa hay không.

Hãy tin tôi, tôi không phải là người có thể thấy được những loại ánh sáng kỳ diệu hay đi xuyên tường hoặc rời khỏi thể xác của mình hay bất cứ điều gì siêu nhiên như thế. Tôi chỉ là một hội viên Subud bình thường và tôi giữ liên lạc với một vài người bạn cũ của mình. Ồ, vâng, tôi cố gắng tiếp nhận và tôi cũng đạt được một số kết quả cho dù tôi không hiểu, nhưng có một điều tôi có thể hiểu được là ngay cả khi tôi lo lắng đến phát bệnh vì một số vấn đề trong cuộc sống, thì việc trắc nghiệm này làm cho tôi lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

 
     
 
  © 2017 Góc Nhỏ