Tìm được việc làm thích hợp

Belinda Brazier (Vienna, Áo) - Diễm Phúc dịch từ Subud Voice 11/ 2017

 
 

Sau 12 năm làm việc ở Phi trường Vienna cho Hãng Hàng Không Áo và Hãng Hàng Không El Al Israel, cuối cùng tôi rời khỏi chi nhánh này để tìm một công việc mới.

 
Hiệu sách ở phố cổ Vienna ( ảnh của Belinda Brazier)  

Vào một kỳ nghỉ cuối tuần mưa gió trong tháng mười một, vài tuần sau khi tôi rời xa cuộc sống ở phi trường của mình, tôi tình cờ tìm thấy mấy bộ đồ đồng phục còn lại trong tủ quần áo của mình. Những bộ đồng phục đó của Hãng Hàng Không, và tôi phải trả lại cho Hãng càng sớm càng tốt. Lúc đó, tôi đang làm một công việc thời vụ ở một cái chợ bán hàng hóa phục vụ cho lễ Giáng Sinh ở Vienna. Đến thứ hai tuần tới, tôi đi đến văn phòng của Hãng El Al ở phi trường để trả mấy bộ đồng phục cho họ. Ở đó, tôi gặp và trò chuyện vui vẻ với một trong những người bạn đồng nghiệp cũ của mình về công việc và tương lai không chắc chắn của tôi.

Trên đường trở về thành phố, tôi không bắt kịp chuyến xe lửa tôi đã dự tính để về nhà, nên tôi đành phải chờ chuyến kế tiếp. Tôi về đến trung tâm Vienna vào giờ tan sở, và tôi tình cờ gặp bạn trai của tôi cũng vừa ra khỏi cơ quan sau khi xong việc. Ban đầu, anh ấy muốn mời tôi đến một quán trà truyền thống của Nhật Bản. Chúng tôi dự định sẽ xuống ở vài trạm dừng của tàu điện ngầm. Mặc dù dự tính như vậy, sau khi đã lên ngồi trong toa tàu điện rồi,  tàu không thể chuyển bánh được vì bị trục trặc kỹ thuật. Mọi người phải rời khỏi tàu điện.

Lúc đó, chúng tôi quyết định ở lại khu đó và ăn tối ở một trong những nhà hàng Á châu ở đó. Thông thường, chúng tôi sẽ đến quán rượu Sushi ưa thích của mình, nhưng có một nhà hàng mới mà chúng tôi chưa đến ăn thử.

Sau khi ăn xong, một người bạn của chúng tôi tình cờ xuất hiện. Cô ấy bảo chúng tôi ở lại thêm một chút nữa để cùng ăn với cô ấy, mặc dù tôi và bạn trai tôi đã ăn xong rồi. Cô ấy cũng bảo chúng tôi chờ một người bạn của cô ấy sắp đến. Vì thế, chúng tôi ở trong nhà hàng lâu hơn dự định ban đầu, ở đó chúng tôi chuyện trò với nhau sau khi ăn xong sẽ làm gì. Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi xem phim ở một trong những rạp chiếu phim gần đó, mặc dù ngay lúc đó chúng tôi chưa xác định rạp chiếu phim nào, tất cả những rạp đó đều nằm trong khoảng cách gần có thể đi bộ tới được.

Cuối cùng, hai chúng tôi chia tay mấy người bạn rồi đi về hướng rạp chiếu phim mà chúng tôi đã chọn, và trên đường đi đến đó, bất giác chúng tôi thay đổi lộ trình. Một trong những thói quen của tôi là thích khám phá những đường phố khác nhau, đặc biệt là ở phố cổ Vienna giống như mê cung, nơi đó bạn có nhiều cách lựa chọn để đi đến điểm đến cuối cùng của mình.

Bỗng nhiên, thật bất ngờ, tôi muốn băng ngang qua một quảng trường cổ xưa gần đó, nơi đây có một ngôi nhà thờ cổ kính. Từ nơi này chỉ cần đi đường vòng xa hơn một chút là đến rạp chiếu phim. Quảng trường này dẫn đến một con đường có một hiệu sách cũ bán những quyển sách đã qua sử dụng dành cho bậc đại học. Cách đây hơn 15 năm, tôi cũng đã từng làm việc ở hiệu sách này vào khoảng thời gian trước lễ Giáng Sinh (Mùa Vọng).

Lúc đó là vào khoảng 8:30 tối và chúng tôi vẫn còn nửa tiếng đồng hồ trước khi bộ phim bắt đầu. Đúng lúc chúng tôi đi ngang qua hiệu sách thì người chủ cũ của tôi bước ra bên ngoài cửa hàng. Bà ấy đang rất cần một nhân viên mới để trông coi quầy sách về đề tài quân sự. Vừa gặp lại tôi, bà ấy đề nghị tôi làm công việc này ngay. Cuối cùng thì bây giờ tôi rất hạnh phúc khi làm tốt công việc này.

Mọi chuyện xảy đến với tôi ở đúng nơi này vào buổi chiều và tối hôm đó. Tôi tin chắc rằng công việc này là một món quà của Thượng Đế ban cho mình, mặc dù đa số khách đến đây mua sách đều say sưa tìm hiểu về chiến tranh cùng với những nỗi khổ đau và tác động ảnh hưởng do chiến tranh mang đến.                                              

 
     
 
  © 2017 Góc Nhỏ