Tình trạng Subud

Minh Thần dịch từ Subud Voice October 2012

 
 

D. Những gì Ibu Rahayu nói...

 
Ibu Rahayu  

Trong những nói chuyện vừa rồi, Ibu Rahayu đề cập tới vấn đề 'những gì nên làm gì cho Subud.' Thường thường giải đáp của bà gồm hai phần: (1) sự phát triển của Subud tuỳ thuộc Thượng Đế, (2) và điều này là tuỳ thuộc chúng ta, việc chúng ta trở thành những con người biểu hiện những đức tính mà mình mong ước, thay vì lo nghĩ về 'tình trạng Subud,' như đoạn trích dẫn dưới đây trong buổi nói chuyện ở Yogyakarta, ngày 24 tháng 2 năm nay...

Đối với chúng ta điều này (sự lớn mạnh của Subud) có vẻ thông thường: tuy đã chỉ được 100 năm, có thể nói vậy, nhưng chúng ta chưa thể đem Subud đến cho nhiều người. Tôi nói như vậy là vì có nhiều hội viên thúc ép tôi: ''Nếu chúng ta không vận động, khi nào Subud có thể truyền bá? Cuối cùng nó sẽ biến mất?''

'Nếu nó biến mất, cứ để cho điều đó xảy ra. Nó sẽ mọc lên một lần nữa.' Tôi nói [cười]. 'Đó là ý Thượng Đế, chúng ta không thể ép buộc.'

Trong trường hợp của tôi, nhiều người coi tôi là hội viên thâm niên nhất trong Subud. Nhiều người lấy làm vui mừng về điều đó, nhiều người khác thì không. Khi tôi nói với họ là 'Đừng vận động cho Subud,' họ nghĩ tôi...

[Họ nói]: 'Tại sao chúng luôn phải làm theo những gì Bapak nói? Chúng ta đã phát triển, chúng ta có linh hồn của chính mình; chúng ta phải truyền bá Subud.' Một vị trong họ nói: 'Nếu Ibu không đồng ý cho thay đổi, Subud sẽ không tồn tại thêm được 10 năm nữa.'

Đó là điều mà một vị trong họ nói. Vị đó là một người Mỹ. Vị đó vẫn còn sống. Tôi còn bức thư của vị đó. [Cười.]

Tôi nói với vị đó: 'Quyền năng của Thượng Đế định đoạt mọi chuyện. Nếu Thượng Đế muốn cho Subud không còn tồn tại, thì cứ để cho điều đó xảy ra – nếu đó quả thực là ý Thượng Đế. Tuy nhiên, không ai có thể cho biết hay tiên đoán khi nào Subud sẽ không còn tồn tại.'

Vị đó nói: 'Nếu chúng ta không làm những gì thay đổi Subud, Subud sẽ không còn nữa trong 10 năm.' Nếu là vậy thì chúng ta phó mặc chuyện đó cho Thượng Đế. Subud tồn tại nhờ Thượng Đế. Nếu nó không còn nữa, chúng ta phó mặc cho Thượng Đế.

Thực vậy...Do đó mà tôi luôn thận trọng khi...Tuy không có một chức vụ chính thức nào trong Subud nhưng tôi cảm thấy mình phải thận trọng với những hội viên Subud như vậy. Tôi nói với vị đó: 'Nếu muốn vận động cho Subud, anh phải là một người đáng tin. Anh hãy trước hết nhìn vào chính mình, nhìn vào tình trạng của Subud. Chúng ta đã là những người tốt? Chúng ta đã đạt được một mức độ toàn thiện nào đó để cho những người khác thấy được, để là gương mẫu cho những người không trong Subud?'

Thực tế chúng ta chưa được như vậy. Nhiều hội viên vẫn chưa thể làm được những gì mà Thượng Đế đòi hỏi. Nhiều người vẫn còn lâu mới là điều mà chúng ta gọi là susila, budhi và dharma.

Các anh chị em phải bắt đầu trở thành như vậy. Đừng đợi cho tới lúc mình chết, như vậy thì quá muộn. Không ai có thể thấy trước được. Các anh chị em sẽ không thể vận động cho Subud một khi đã như vậy, có đúng không? Như vậy để làm gì?

Vậy nên, thưa các anh chị em, sự sống còn và tiêu vong của Subud, hay nguyên nhân khiến nó tiến bộ, là điều tuỳ thuộc mỗi người chúng ta.(Yogyakarta 24 tháng 2 năm 2012)

Cùng một đề tài, nhưng có lẽ nói thẳng hơn, là buổi nói chuyện cho WSC tháng 6 năm nay.

Thưa các anh chị em, bởi hoàn cảnh và tình cảnh tiến triển với thời gian, nên đương nhiên chúng ta phải đối phó với những thay đổi. Hậu quả là một vài hội viên đã hỏi: đây cũng là lúc thay đổi cho Subud? Tuy nhiên, như chúng ta đã biết, trước khi ra đi, Bapak đã đặt những nguyên tắc và khuôn khổ mà chúng ta cần cho phương diện tổ chức và tâm linh. Lịch sử cho chúng ta biết, lịch sử của các tôn giáo, khi có thay đổi, những thay đổi đó khiến cho sự thống nhất của cái tôn giáo nguyên thuỷ bị sứt mẻ. Hậu quả là khi có những thay đổi đó, có những tư tưởng khác nhau từ một tôn giáo độc nhất, khiến cho các giáo đồ không thống nhất trong sự phụng thờ Thượng Đế.

Vậy nên, thưa các anh chị em, trừ phi điều này là tối cần thiết, việc gì phải thay đổi? Những nguyên tắc và khuôn khổ của Bapak không cần phải thay đổi. Nhưng, có lẽ vậy, những cái đó cần phải có thêm, tuỳ theo hoàn cảnh. Chúng ta có thể thay đổi những lời khuyên của Bapak tới mức nào? Những lời khuyên đó – khi tiếp nhận, Bapak tiếp nhận được do Thượng Đế – có thể nói là những gì do Thượng Đế.

Thế nên, nếu chúng muốn có một sự thay đổi, thì sự thay đổi đó phải đề nghị và bàn luận tại Hôi nghị Thế giới. Điều này sẽ khiến cho tư lợi không thể hoành hành, bởi sự thay đổi đó có thể chỉ do những quan niệm vì quyền lợi của một phe phái nào đó, hay một cá nhân nào đó muốn chứng tỏ thành tích của mình. Bởi những quyền lợi đó, chúng ta phải nhận thức được rằng những quan niệm đó có thể chỉ là kết quả của trí óc một người nào đó. Như vậy, những quyền lợi đó không thể tồn tại sau lúc chết. Sau cái chết, tư lợi sẽ không giúp cho tình cảnh của mình tại thế giới bên kia; chúng ta không thể đem cái đó qua bên của sự sống sau cái chết.

Do đó mà chúng ta phải thận trọng. Đừng hấp tấp thay đổi cái này cái nọ – những nguyên tắc Bapak đặt ra – những gì các anh chị em coi là không hợp thời. Để theo kịp thời đại, các anh chị em nghĩ mình có thể thay đổi những điều khiến cho nhanh chóng, những điều mình nghĩ chắc chắn là đúng.

Ngoài chuyện đó ra, nhiều người đã hỏi tôi: 'Đây không là lúc chúng ta vận động cho Subud hay sao?' Trả lời câu hỏi đó, tôi hỏi ngược lại những ai đã hỏi: 'Quý vị muốn vận động cho Subud. Quý vị đã chứng kiến được tình trạng của Subud ứng hợp với biểu tượng của Subud? Nếu muốn đi khắp nơi rao truyền Subud là cái gì tốt đẹp, Subud là thế này thế nọ, Subud sẽ khiến đời mình trở nên dễ dãi hơn, và vân vân, tôi hỏi quý vị: Subud đã đạt được những điều đó? Tất cả những người Subud đều là những người tốt? Những người Subud đã tiêu biểu được cho những tính chất biểu tượng của mình là susila, budhi và dharma?'
Vậy nên, thiên hạ hối hả làm như vậy, vì họ muốn thành công nhanh chóng, vì họ lo lắng, có lẽ vậy, nhiệm kỳ của mình sẽ chóng hết, hay vì những gì khác. Hậu quả là họ tin rằng nhờ tuyên truyền người ta sẽ biết đến Subud.

Thiên hạ đã hỏi Bapak điều đó, và tôi tin chắc là Bapak cũng đã trả lời y như vậy. Lấy môt ví dụ của một kẻ buôn bán một loại thảo mộc là thuốc thang. Kẻ đó tuyên bố thế này thế nọ, nhưng tình trạng của chính mình lại khiến cho những tuyên bố đó trở nên thiếu căn cứ.

Subud cũng y như vậy. Nếu muốn vận động cho Subud, mỗi người chúng ta phải trước hết chuẩn bị cho chính mình. Đừng cho là mình sẽ trở thành một con người tốt chỉ bằng cách vào Subud. Cho tới nay chúng ta chỉ là những kẻ muốn trở thành một con người tốt; chúng ta muốn trở thành một người với những đức tính susila, budhi và dharma. Đừng quên điều này, Subud đã tồn tại gần được một thế kỉ. Một thế kỉ là 100 năm. Cho tới nay Subud đã lâu đời rồi. Vậy, tại sao vẫn còn những người hối thúc cho việc đó? Không phải mọi người, mà chỉ là một vài người, độ vài chục người, chắc vậy.

Vấn đề không phải tất cả những ai vào Subud đều muốn phụng thờ Thượng Đế. Có những người vào là vị họ đau ốm nên muốn được lành bệnh; có những người muốn kiếm công ăn việc làm; những người khác thì muốn kiếm vợ và vân vân. Vậy, đó chính là vấn đề, điều chúng ta còn thiếu thốn. Thế nên, đừng tuyên bố những gì thiếu thực tế, khi chúng ta chưa sẵn sàng; chúng ta vẫn còn đang trên đường mà chưa tới đích.

 

E. Của một hội viên

 
Victoria Fatina  

Nhiều người chúng ta là những kẻ kì cựu dày dạn sương gió của 30, 40 hay 50 năm. Chúng ta đã tập trung quá nhiều vào những vấn đề, những tổn thương và thất bại của cá nhân và tập thể? Chúng ta còn nhớ lại được điều này là như thế nào khi lần đầu mình gia nhập? Chúng ta đã cảm kích như thế nào vì đã tìm thấy con đường của mình? Chúng ta đã hy vọng như thế nào? Một hội viên mới ở California làm chúng ta nhớ lại...Victoria Fatina viết...

Các anh chị em Subud thân mến,

Ngưới ta yêu cầu tôi chia sẻ một vài cảm tưởng theo khả năng của một hội viên mới. Trước hết, điều tôi xin được nói là khi nghĩ tới sự việc thậm chí còn có Subud trên cái thế giới này, tới điều latihan là một ân huệ tuyệt vời, tôi vô cùng cảm kích và vui mừng.

Cho tới nay ngay cả sau khi được khai mở chỉ khoảng 4 tháng, tôi vẫn còn cảm thấy việc nghiệm được latihan là phép màu của chính mình, mình đã may mắn là latihan đã đi vào đời mình. Người dẫn tôi vào Subud là anh Burhan Gebhart, một người Đức ở Bay Area dạy phép tu dưỡng sức khoẻ gọi là Inner Alignment. Phép tu dưỡng đó là một trải nghiệm sâu sắc đối với tôi, và có cái gì đó đặc biệt ở năng lực và cặp mắt của Burhan và bà xã anh là Arifah.

Gặp họ thường xuyên, nên tôi bắt đầu nhận thấy thế như thế nào mình đã thích thú cùng họ tới trụ sở Subud. Tôi cũng nhận thấy là mình cảm thấy tâm hồn mình đang lớn mạnh, mình vui sướng và phấn khích, khi càng lúc càng biết nhiều hơn về latihan.

Tôi lấy làm cảm kích là mình được từ từ dẫn nhập, không chỉ bởi vì trí tuệ mình hiểu được nhiều hơn về latihan, mà còn vì đang bắt đầu cảm thấy trong nội tâm cái đó là gì, và đó là điều khiến tôi cảm thấy rất vui mừng và phấn khích: tôi cảm thấy rút cuộc thì mình đã tìm thấy điều mình đang đi tìm. Cái đó có được một cách tự nhiên, nhưng đồng thời cũng là cái gì kì diệu khó có thể tin. Tôi như phát hiện được một báu vật và một bí ẩn kì diệu, và đồng thời cảm thấy rất phấn khích là mình đã tiếp nhận và có được trong đời mình.

Tôi cảm thấy tìm thấy latihan là sự đáp ứng của những cầu nguyện trước đây rất lâu, điều mình không ngờ được là có thể có. Trong những tháng trước khi biết tới Subud, tôi đã cầu xin Thượng Đế giúp mình trở nên cương quyết hơn để có đầy đủ khả năng trở thánh chính mình. Theo nhiều cách, tôi biết được latihan là sự đáp ứng cho những cầu nguyện của mình, cho điều mình đã tìm kiếm từ lâu.

Tôi vẫn còn kinh ngạc vì ân huệ của Thượng Đế khiến phải cho là mình đã may mắn. Thực vậy, Thượng Đế thật cao cả. Có thể đứng tại một không gian để quy thuận và hoàn toàn tin cậy vũ trụ, có thể buông thả tất cả những căng thẳng của đời sống hằng ngày, khiến thông giao được với vũ trụ, với cái bản ngã siêu đẳng của mình và với những người khác, đó là một ân huệ và là điều khiến phải biết ơn Thượng Đế là đã giúp đỡ mình theo nhiều mức độ.

Tôi mong sẽ có nhiều người nghiệm được cái đó, bởi nó thay đổi được tất cả, và thực vậy có thể thay đổi được cả thế giới. Tháng 5 này tôi may mắn được dự Hội Nghị California. Thật thú vị là chung quanh mình có cái năng lực tập thể đó trong vài ngày và gặp được nhiều nhân vật hết sức đặc biệt. Tôi thực sự nhận thấy nơi đó có một tình thân trong gia đình, và thấy chính mình cũng được nhiệt liệt chào đón.

Cuối tháng này tôi sẽ tới Âu Châu trong một thời gian, và mong mình sẽ gặp được tại đó nhiều anh chị em Subud hơn. Thật vui thú và khiến an ủi thấy mình là thành phần của một cộng đồng toàn cầu gồm những người có thể hiểu được và chia sẻ khía cạnh tâm linh của cuộc sống! Tôi rất cảm kích về tình bạn và sự dẫn dắt của các hội viên tại trụ sở Subud Palo Alto và nơi đây tại California. Tôi cảm thấy tiếc là không có họ bên cạnh khi tôi ra đi.

Tóm lại, tôi xin được cảm tạ tất cả những ai đọc bài này, những người đã xả thân cho khía cạnh tâm linh của cuộc sống để đem cái đuốc sáng này vào thế giới, và chính họ cũng là cái đuốc sáng đó. Con đường tu tập này không dễ theo vì đòi hỏi sự tận tâm để duy trì nó trên cái thế giới hiện nay của chúng ta. Nhưng tôi tin chắc các bạn đã nhận thức được điều này là chúng ta đã may mắn vì được cái đặc ân kì diệu đó trong đời mình!

Tôi tin đó là điều khiến cho latihan đến với chúng ta ngay lúc này của lịch sử hiện đại, và theo tôi thì đó là một dấu hiệu tốt lành! Tất cả chúng ta đều là những người cầm đuốc sáng, và tôi cảm tạ các bạn đã đem đuốc sáng đó vào cái thế giới để thiên hạ đừng quên tình thương và ân huệ của Thượng Đế. Xin chúc cho tất cả các bạn được an lành và mong sẽ được gặp lại các bạn nơi nào đó trên đường đời!

Victoria Farina

 

 
     
 
  © 2017 Góc Nhỏ