Giúp đỡ bạn

 Diễm Phúc dịch

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/63.html

 
 

Tôi có một người bạn sinh trưởng trong một gia đình Hồi giáo và sống ở Luân Đôn. Tôi thường xuyên đến thăm anh ấy khi tôi ở Oxford. Anh ấy đã lập gia đình và cả hai vợ chồng anh ấy đều vào Subud. Chúng tôi chỉ rủ nhau đi chơi, cảm thấy dễ dàng tận hưởng tình bạn với nhau mà không cần làm gì nhiều ngoại trừ nói chuyện về đạo Hồi và Subud. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi đến thánh đường Hồi giáo Regent’s Park. Có lần anh ấy kể cho tôi nghe một số chuyện mà anh đã làm trong quá khứ khiến anh ấy rất hổ thẹn và nói rằng tôi là người duy nhất anh ấy dám thổ lộ những chuyện này. Vào một kỳ nghỉ cuối tuần khi tôi đến thăm anh ấy, anh nhờ tôi trắc nghiệm về latihan của anh. Trong buổi trắc nghiệm đó, tôi nhận được trong latihan anh ấy rất giận Thượng Đế, anh ấy đã đổ lỗi cho Ngài đã ban cho anh ấy số phận hẩm hiu. Khi tôi kể cho anh ấy nghe chuyện này, anh ấy nói đó là sự thật. Tôi nói với anh ấy đó là sự thanh lọc và anh nên để tự nó diễn ra cho đến khi latihan của anh tự động thay đổi. Tuy nhiên, anh ấy nói với tôi mình cảm thấy mặc cảm tội lỗi quá đến nỗi không thể để những cảm xúc ấy tuôn ra. Một lần nữa tôi khuyến khích anh ấy hãy bộc lộ những gì anh ấy tiếp nhận được trong latihan. Lúc đó, tôi đã vào Subud được khoảng 5 năm và chưa là phụ tá và thật sự thì tôi không biết khuyên anh ấy điều gì hay giúp đỡ anh ấy bằng cách nào khác hơn thế.

Sau khi tôi rời khỏi Oxford, tôi viết thư hỏi thăm anh ấy nhưng người trả lời thư lại là vợ anh ấy, chị nói rằng bạn tôi đã mất vì đau tim.

Vài năm sau, tôi chuyển đến sống ở Bangkok, ở đó có một nhóm Subud nhỏ và tôi thường xuyên đến tập latihan với nhóm. Có lẽ, tôi đã ở Bangkok ít nhất được 10 năm thì tôi bắt đầu gọi tên bạn mình trong latihan như thể để động viên anh ấy. Tôi cảm nhận anh ấy ở trong trạng thái tuyệt vọng sau khi mất. Chuyện này diễn ra trong mấy tuần rồi sau đó ngừng lại.

Trong latihan mấy tuần sau đó, không khí đột nhiên thay đổi và tôi có một hiện ảnh một nhóm những người nam ngồi thành nửa vòng tròn, mặc dù tôi chỉ có thể nhìn thấy họ từ phía sau lưng. Tôi cảm nhận họ đang chờ một người nào đó đến (có lẽ Bapak). Sau đó, một người trong nhóm họ quay lại và tôi thấy đó là bạn tôi. Anh ấy mỉm cười với tôi và tôi biết bây giờ anh đã ổn rồi.

Tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể giúp đỡ những người thân trong gia đình mình sau khi họ mất qua latihan của chúng ta và vì thế tôi viết thư hỏi Ibu Rahayu xem chúng ta có thể giúp được bạn bè như thế không. Ibu trả lời là được, đặc biệt là nếu người bạn đó đã tiếp nhận latihan và Ibu cầu nguyện cho chứng nghiệm này sẽ không phải là gánh nặng cho latihan của tôi.

 
     
 
  © 2017 Góc Nhỏ