Vườn thơ Mursalin

 Minh Thần dịch và bình phẩm

trích từ tập thơ của Mursalin Hubert Fiala, nhan đề Auf dem weg

 
 

 

Nhắc tới anh Mursalin, chúng tôi những kẻ là đàn em, thường nói là mình phục ở anh điều tiếng Đức gọi là 'Fähigkeit zum Abschalten', tức là cái khả năng gạt bỏ được những gì không cần thiết, không có lợi cho con đường tu tập và sự phát triển tâm linh của mình.

Có lẽ nhờ vậy mà anh có thể mất đi tất cả, đặc biệt 'những ngọn gió' (phong trào), 'những khuôn mặt' (tôn sư) để có thể 'thức dậy ca hát' trong 'mơ mộng' và 'thanh tịnh' (latihan).

Mất Đi Lấy Được

(Aufgeben & Empfangen)

Quá nhiều khuôn mặt, quá nhiều
Nhưng mãi tìm kiếm không giúp ích gì
Quá nhiều luồng khí, quá nhiều
Nhưng ngọn gió mãi nhìn không thấy đâu.

Quá nhiều niềm vui, quá nhiều
Nhưng đó không đích thực là hạnh phúc
Quá nhiều đau khổ, quá nhiều
Nhưng đâu là tàn hại của đau khổ?

Quá nhiều cầu kinh, quá nhiều
Nhưng không cầu gì lại được đáp ứng
Quá nhiều hành vi, quá nhiều
Nhưng sự sống chỉ có trong tĩnh lặng.

Quá nhiều suy tư, quá nhiều
Nhưng sung túc chỉ có trong hư vô
Quá nhiều ước muốn, quá nhiều
Nhưng hạnh phúc chỉ đến không ước muốn.

Chiếm đoạt
Tan biến
Lịm dần
Trống không.

Thưởng thức
Quên hết
Hưởng thụ
Mất hết.

Ôm bắt
Nắm giữ
Tan tành
Thành không.

Ca hát
Thức dậy
Mơ mộng
Thanh tịnh.

 

Và cũng phải là người 'đạt đạo' và có tinh thần khoáng đạt như anh, thì mới có thể nở 'một nụ cười trên môi' trước cảnh chiều tàn, và thấy 'thời gian biến thành vô biên', 'thành ngàn vạn khuôn mặt của hạnh phúc'.

Chiều Tàn

(Abend)

Chiều tàn lá cây nâu
Ánh dương đỏ mặt nhìn.
Khi cành cây động đậy
Vì gió chiều mơn trớn,
Khi không khí lấp lánh
Thời gian mở mắt ngủ,
Đó là lúc bạn biết
Không gì quan trọng bằng
Một nụ cười trên môi.

Đẹp Chan Chứa

(Ueberfliessende Schoenheit)

Chiều trong mùa nắng
Mây thành vàng quý
Trời thành bông hoa
Chim két ca hát.

Mặt trời trải nhẹ
Tia nắng lướt trên
Đầu tóc trái đất.
Không khí thuỷ tinh
Biến thành ngọc trai
Lấp la lấp lánh.

Lúc đó thời gian
Biến thành vô biên
Hoàn toàn chảy tan
Thành muôn ngàn vạn
Khuôn mặt hạnh phúc.

 

Trước cảnh thiên đàng của 'nơi đây' anh còn thoáng thấy được một cái đẹp vĩ đại hơn của 'nơi bên kia'.

Một thiên đàng nhỏ bé

(ein kleiner Paradies)

Tôi đi trong khu vườn
Những lá cây xanh tươi
Những cành hoa đỏ thắm.
Cùng với tiếng xì xao
Mặt ao và cành cây
Tiếng chim két ca hát.

Đôi mắt tôi tươi cười
Chói lòa vì cảnh đẹp.
Những hương thơm nồng nàn
Đem tôi vào cơn mê.

Xin cho đừng quá dài
Con đường tôi đang đi.
Nhưng cũng đừng quá ngắn
Vì đó là nhiệm mầu.

Khi nào tôi thấy được?
Cánh cửa nơi bên kia?

 

Theo anh thì con đường tới cái thiên đàng nơi bên kia thật quanh co lôi thôi, có vẻ như không dẫn tới đâu hết. Nhưng cuối cùng thì 'cả suối lẫn sông đều ca hát vui vẻgặp nhau nơi biển cả vô cùng tận'.

Vết Chân Quanh Co

(Schwingende Spuren)

Lối đi quanh co xoăn quấn
Là vết chân của thời gian.

Những vết chân đó nhảy múa
Để dấu ấn trên thời gian
Cho tới khi suối lẫn sông
Ca hát vui vẻ gặp nhau
Nơi biển cả vô cùng tận.

 
         
     
 
  © 2017 Góc Nhỏ