Ký sự Subud đi Đà Lạt (23/02 - 25/02/2016)

Hồng Hạnh
Đà Lạt 2016 (Ký sự không tường thuật hành trình của chuyến đi, mà chỉ ghi lại cảm tưởng về một chuyến đi, mong các anh, chị, em thông cảm).

Tôi trở lại Đà Lạt sau 15 năm trời bận bịu. Xứ sở ngàn hoa này đã một thời gắn bó với tôi với những chuyến hàng ngoại thương xuất khẩu, nên thành phố này tôi không lạ! Nhưng ngày hôm nay tôi thấy lạ, vì đây là lần đầu tiên đưa các anh, chị, em Subud đi xa, đi qua ngày, đi chơi, đi dã ngoại; không phải đi thăm người bệnh, không phải đi từ thiện. Đây là một phá lệ từ trước tới nay đối với SBD Việt Nam.!

 

 

Thú thật với các bạn, khi nghe mọi người đề nghị, tôi không hào hứng lắm, vì sau Tết tôi còn nhiều việc phải giải quyết. Nhưng, khi nhìn thấy sự háo hức, nô nức của mọi người tôi phải nghe theo, nhất là khi biết được trong số những người đăng ký còn có nhiều người chưa từng biết Đà Lạt.  Thôi thì bỏ đi các ưu tư!. Subud là quy thuận, biết tiếp nhận ân huệ thì phải biết cho đi mà.

Mọi việc được  chuẩn bị nhanh chóng trước Tết, song song với việc chuẩn bị Tân niên cho các hội viên. Tân niên xong, anh, chị, em đi tập lại, 23/02 mới khởi hành. Đoàn có 14 người, đáng phấn khởi là trong đoàn có người lớn tuổi, có người bị bệnh mới hết cũng tham gia.

Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là chùa Tàu. Tôi kể chuyện cho các anh, chị, em nghe, tôi muốn thăm lại sư cô trụ trì, mà trước đây, duyên tình đưa đẩy, tôi đã cho sư cô quá giang xe về chùa. Sư cô mừng rỡ, cuống quýt mời cả đoàn công tác ở lại ăn cơm chay. Bây giờ tôi cũng muốn đưa đoàn ăn cơm chay vì đã quá trưa, nhưng hỏi ra thì sư cô đã viên tịch rồi, chùa đã không còn là chùa Ni nữa mà đổi chủ là chùa Tăng, cũng không có quán cơm chay nào cả. Nhìn ra ngoài, anh em còn lăng xăng tíu tít với  “cái bàn quay cảm ứng”, chắc quên đói rồi. Tôi lặng lẽ thắp cho sư cô một nén hương. Thế giới này luôn luôn thay đổi mà cô!. Một cái duyên gặp tuy ngắn ngủi nhưng cũng đong đầy tình cảm không thể quên. Tôi cầu chúc cho cô được thăng tiến trên đường tu học ở thế giới bên kia.

Buổi chiều, chúng tôi ghé thăm một người quen ở Trại Mát. Do nhà có giổ, nên chúng tôi gửi lại quà tặng mang tên “ HUYNH ĐÊ SUBUD VIETNAM KÍNH BIẾU ‘’  đồng thòi trong dịp hàn huyên với gia đình chúng tôi cũng tranh thủ giải thích thêm về  Subud VN. Trong thâm tâm tôi mơ hồ nhớ lại dường như trước đây đã từng có một chi nhánh của hội tại Đà Lạt nhưng ở đâu, người nào, còn hay mất …? Anh em cũng không biết ….!

Chiều xuống Trại Mát bình yên lắm. Những con dốc chạy dài xuống thung lũng, những luống rau xanh um  bao boc những căn nhà nhỏ của nông dân như những ruộng bậc thang. Tự nhiên tôi thầm mơ ước có sự hiên diện của SBD tại đây để anh, chị, em còn có dịp trở lại. Vậy chúng ta cùng nổ lực và cầu nguyện các bạn nhé.!

Trời Đà Lạt lạnh dần về đêm. Các anh, chị, em chia sẽ nhau từng cái áo len, từng cái khăn choàng cổ trước khi đi bộ ra phố. Phố đêm Đà Lạt cũng nhộn nhịp như ở Sài gòn. Cả đoàn đi chậm rãi, chờ đợi nhau.  Người khỏe dìu người yếu, chị Iravati Hoa được anh Kurnain Quốc dìu đi, nhất là qua những con phố dốc, Thanh Nhân cũng đã hết bệnh và cũng chứng tỏ đủ khả năng “ trèo đèo vượt dốc” của mình. Diễm Phúc cũng chứng tỏ tài nhanh nhẹn, tháo vát của mình, sáng sớm đi chợ dùm cho các chị lớn tuổi, rồi tay xách, nách mang đem về khách sạn chia lại cho mọi người …..

Tôi cảm thấy trời Đà Lạt  không những ấm hơn  với những ly sửa đậu nành nóng, mà còn ấm hơn với tình yêu thương, và cách cư xử hòa hợp đầy nhân bản của anh, chị, em trong đoàn. Phải chăng đó là tác dụng của Latihan trong đời sống hàng ngày.?
Xin cảm tạ Thiêng Liêng trong Subud còn có nhiều người như thế.

Xem thêm hình bấm vào đây: du ngoạn Đà Lạt

 
     
 
  © 2016 Góc Nhỏ