Tại sao chúng tôi sùng kính Bapak

Minh Thần trích dịch
Nguồn: lấy trong các trang Web của hội viên Subud

Sharif Horthy

Lại đến tháng 6 và chẳng bao lâu sẽ có tại nhiều nhóm những buổi tiệc ăn mừng sinh nhật Bapak. Mỗi năm càng lúc càng có nhiều người dự những buổi tiệc đó, và họ là những người chưa từng gặp Bapak, vài người có thể có một vài câu hỏi trong đầu họ.

Họ có thể lấy làm lạ về sự sùng kính và tôn thờ Bapak bởi những kẻ đã quen biết ông. Vì chắc chắn đã được cho hay là trong Subud chúng ta không theo một tôn sư là con người, mà là sự dạy dỗ của quyền năng Thương Đế, nên họ có thể tự hỏi Bapak có nghĩa gì với chính mình. Họ có nên tuyệt đối tin những chuyện kì diệu là những chứng nghiệm mà thiên hạ có với Bapak? Có những lí do có thể khiến họ tin như vậy, nhưng điều này có thể đặt ra một vấn đề khác: nếu sự tiếp xúc với Bapak là một yếu tố trọng yếu trong sự phát triển tâm linh của bạn bè mình, thì như vậy có nghĩa là cuộc hành trình tâm linh của họ sẽ bị giới hạn bởi sự kiện là họ không còn có thể đích thân gặp Bapak nữa?

Đó là những thắc mắc hợp lí, nhưng tôi sẽ chia sẻ với bạn một vài trải nghiệm và mong rằng đó là những điều sẽ giúp cho bạn giải quyết được những thắc mắc của mình. Nhưng xin bạn đừng quên rằng đó chỉ là những chứng nghiệm của tôi. Nếu thấy đó có vẻ không là sự thật hay hoang đường, bạn cứ việc cho trôi qua mà chỉ dựa vào trực giác của chính mình.

Chắc bạn đã nghe thiên hạ nói tới 'ông Bapak thể chất' (the physical Bapak) và tự hỏi không biết họ muốn nói gì. Đó là một trải nghiệm đích thực mà những ai trong chúng tôi đã quen biết Bapak đều có: hình như quả thực có hai Bapak, một người mà ta trông thấy (Bapak thể chất) và một người mà ta (hay ít nhất là tôi) không trông thấy, điều chúng tôi gọi là 'ông Bapak khác' (the other Bapak).

 

Lần đầu tiên tôi gặp Bapak là trong năm 1959 khi người tới Coombe Springs, ngay lúc sắp có hội nghị Subud thế giới đầu tiên. Một số người chúng tôi đang đợi chờ tại phòng tiếp tân của căn nhà chính ở Coombe, thì tôi đi dạo bên ngoài cửa ra vào ngay lúc các xe hơi đến từ phi trường. Tôi vội vã đi vào bên trong trở lại, nơi chúng tôi phải có mặt, nhưng không kịp nữa. Tôi bị ép vào tường trong phòng ngoài chật hẹp khi Bapak đi ngang qua, rất gần nơi tôi đứng. Khi người đi qua, tôi có một cảm giác hết sức kì quái, như không có ai nơi đây.

Đó là điều gì khó diễn tả được, nên tôi mong bạn chấp nhận nó. Thường thường, khi có ai đi ngang qua mình rất gần, ta cảm thấy như có một sức mạnh nơi họ, và với những nhân vật danh vọng hay quan trọng, cái 'sức' đó đôi khi rất mạnh. Nhưng với Bapak thì chẳng có gì hết. Tôi có ấn tượng thể chất của Bapak chỉ là một bộ quần áo hay một tấm chắn che đậy một thực tại nào đó khác.

Cái ấn tượng đó càng trở nên kì quái hơn độ một vài tuần sau, khi một anh bạn tôi, một diễn viên, kéo tôi tới phía một tường treo đầy những tấm ảnh để bán, hầu hết đều có Bapak và đoàn tùy tùng, những tấm ảnh mà hai nhiếp ảnh viên tài ba đã chụp để lưu niệm. 'Nhìn đây này' anh phấn khích nói, khi lần lượt chỉ những tấm ảnh có Bapak, 'anh có thấy không? Đây là Bapak trông như một ông cụ, gần trăm tuổi, phải cố gắng lắm mơi đứng ngay người, mới mỉm cười được. Nhưng đây lại là một người trong thời kì sung sức nhất, tuổi xấp xỉ 40, tràn trề nghị lực. Còn ông Bennett thì cao lớn, cao hơn Bapak nhiều, có đúng không? Nhưng tại sao khi họ đứng cạnh nhau, Bapak trông lại cao lớn hơn?' Anh cho tôi hay tiếp là khiến cho hình dáng mình được thay đổi như thế là ước mơ của mỗi diễn viên, 'nhưng trước kia tôi chưa từng thấy ai đã làm được chuyện đó.'

Đó là điều trông thấy rõ được. Sau này, tôi nhận thấy sự hiện diện của Bapak có một tình trạng thay đổi bất thường, không chỉ với những cử động và dáng vẻ, mà còn cả với toàn bộ bản chất. Bapak có một sự tự do bao quanh mà tôi chưa từng thấy ở bất cứ người nào, kể ngay cả những kẻ 'tai to mặt lớn' mà tôi đã gặp. Ngoài ra, Bapak còn là một con người thư thái nhất mà tôi đã chưa từng gặp.

Ngày tháng trôi qua, cuộc sống tôi, cũng như của nhiều bạn bè mình tại Coombe, dần dần bị cuốn hút thành một quỹ đạo càng lúc càng gần Bapak. Mỗi người chúng tôi đều là một quỹ đạo, như Varindra Vittachi, khi anh xuất hiện như một sao chổi bốc lửa và ngoạn mục tại Cilandak trong một hay hai ngày, để rồi lại biến mất trong chân không; còn tôi thì cuối cùng thành một quỹ đạo gần cận, làm thông ngôn và thư kí làm việc bán thời gian, như một đầy tớ vụng về. Tôi được dịp thấy thoải mái với 'ông Bapak thể chất', làm quen với sự minh triết, tính hài hước, lòng tốt vô biên của người, nhưng luôn có một khoảng cách giữa chúng tôi, do tôi thường xuyên nhận thức được là có một 'Bapak khác'.

Tôi không nghĩ là những trải nghiệm của mình khác với tất cả những gì của những bạn bè tạo thành cái thế giới của chúng tôi tại Wisma Subud: cái hấp lực giữ vững chúng tôi phát ra từ ông Bapak khác, con người đằng sau ông Bapak mà chúng tôi trông thấy. Và người đó là ai? Tôi chưa từng có thể nghĩ tới 'ông Bapak khác' là một cá nhân, đúng ra đó là một cánh cửa, một cánh cửa dẫn tới một thế giới khác. Ông Bapak thể chất đối với tôi giống với một tấm màn làm cho cánh cửa đó khiến những thường nhân như chúng tôi bớt chưng hửng.

Tuy thế, chúng tôi không thể không chưng hửng. Đôi khi tôi thấy lúng túng ngồi cạnh Bapak, vì cảm thấy muốn mửa ra những thứ không sạch trong lòng mình mà tôi không muốn cho ra, nói như vậy là dùng lối diễn tả sinh động của anh Varindra. Có những lúc tôi thường vào một phòng nơi có Bapak, và cảm thấy như mình đến gần trung tâm của vũ trụ, đến một nơi chốn tuyệt đối an toàn và bình yên. Có lúc khi Bapak đụng vào cánh tay mình, tôi liền cảm thấy tình thương như dung nham là vàng truyền qua cơ thể mình.

Vậy, đó là nguyên do sự tôn kính và trọng vọng mà bạn nhận thấy nơi giọng nói chúng tôi khi chúng tôi nói về Bapak. Điều đó tự nhiên và không cưỡng lại nổi. Chính ông 'Bapak thể chất' cũng không khuyến khích nó, đó là điều gì mà Bapak phải chịu đựng, đúng ra là một sự phiền toái không tránh khỏi. Về phần mình, Bapak luôn cố gắng thành một người bình thường để thiên hạ cảm thấy thoải mái.

Tôi nghĩ có lẽ là mình đã hiểu được đôi điều, theo tình trạng chưa được phát triển của mình, là khi Thượng Đế chọn một con người làm Sứ Giả, thì người đó phải phó thác hầu hết tất cả những gì là chính mình, khiến mình có thể được dùng làm phương tiện dẫn nhập cho cái gì vô cùng cao siêu.

Vậy nên, đối với tôi ông 'Bapak khác' và nơi từ đó latihan xuất phát chỉ là một và y như nhau. Do đó mà tôi tin những bài nói chuyện của Bapak, những gì chắc chắn xuất phát từ ông 'Bapak khác', thực sự cũng không khác với latihan. Nếu không thì làm sao nội dung những nói chuyện đó đã đi vòng qua trí tuệ chúng ta, khiến mình say sưa ngủ nếu cần thiết, để đi tìm linh hồn mình?

Vậy, sự gần cận ông 'Bapak thể chất' có lợi gì cho tâm linh? Tôi không biết. Nhưng tôi không nghĩ là được gì. Không phải bất cứ ai cũng gần cận được ông 'Bapak thể chất' nhưng chính ông 'Bapak khác' là nơi khiến tâm linh được lợi, chính ông Bapak đó là người mà các hội viên luôn tiếp cận được, và có đến gần được hay không chỉ tùy thuộc thiện ý của chúng ta.

 

Amalijah Thompson

Tôi sinh trong năm Subud được đăng kí là một tổ chức, năm 1947. Tôi chỉ gặp Bapak có 3 lần trên cái thế gian này. Hai lần đầu là khi Bapak tới Brisbane, hình như là cuối thập niên 70 và đầu thập niên 80, tôi không nhớ rõ.

Nơi căn nhà Bapak ở, tôi phải đến đó để giúp việc trong nhà bếp. Tôi lo sợ chết cứng. Tôi không an tâm về chuyện nấu ăn. Tôi đã nghe nói tới tất cả những chuyện về tình trạng mình phải ra sao khi làm đồ ăn, và hình như tôi chưa bao giờ có thể khiến mình được thanh khiết tới lúc thích đáng. Tuy thế, tôi cũng tới nơi được chỉ định và bước vào phòng khách qua nơi ra vào của căn nhà với một người chị em mình. Khi vào phòng khách, tôi nhận thấy Bapak cùng với những người trong gia đình đang xem phim hoạt hình trong đài truyền hình. Bapak đang cười. Tôi cảm thấy cách duy nhất mình có thể đi ngang qua Bapak là cúi xuống trên bàn tay và đầu gối mình để trườn bò. Tôi bị sốc vì sức mạnh của cái cảm giác đó và đồng thời cũng thấy lúng túng không biết làm vậy có được không. Tôi thấy mình nhẹ nhàng cúi chào Bapak khi đi ngang qua phòng, và chỉ có thể thở trở lại nửa tiếng đồng hồ sau. Tất nhiên tôi băm nhỏ các hột đậu một cách ẩu tả, nên bị thất sủng trong nhà bếp. Người ta không kêu tôi vào nhà bếp nữa, điều khiến tôi thấy nhẹ cả người. Thay vì vậy, tôi can dự tới những chuyện tổ chức của ban quản trị.

Trong lúc đó Bapak có một buổi nói chuyện tại một đại học ở Brisbane. Tôi ngồi phía dưới phòng rất cách xa Bapak. Khi Bapak nói chuyện, điều thường xảy ra là một tình tạng buồn ngủ tức khắc và thâm sâu tại nhiều nơi trong phòng. Chỉ lần đó là tôi tỉnh táo nghe những gì Bapak nói nhưng thỉnh thoảng các ý nghĩ mình cũng trôi giạt nơi này nơi kia. Tôi nhận thức được là mình nhìn Bapak từ một nơi xa, rất xa. Nhiều điều đồng thời xảy ra. Tôi nghe thấy Bapak nói amal và ngay khi tôi nghe thấy điều đó, Bapak hình như đang phía trước tôi (ngay trước ''mặt'') nhưng đồng thời cũng rất xa. Người nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm thấy như bị điện giựt. Tôi như lao lên không trung cao gần một mét, rồi rớt xuống nơi mình ngồi với một tiếng động làm ồn của sự va chạm, thân lung lay, đầu tóc rối bù. Mọi việc trở nên bình thường trở lại. Tôi lạnh cứng vì lúng túng, tôi nghĩ chắc chắn mọi người đang nhìn mình. Đỏ mặt, tôi muốn trốn tránh dưới chỗ ngồi mình. Tôi lén lút nhìn nơi này nơi kia và ngạc nhiên thấy không ai nhúc nhích. Vài người vẫn còn yên tâm ngủ, trong phòng không có một tiếng động, không đầu người nào nhìn qua phía tôi.

Lần thứ ba tôi gặp Bapak là tại Sydney, và tôi lại thấy mình tại một nơi rất xa, khi người bước lên sân khấu. Tôi cảm thấy điều mình chỉ có thể diễn tả là mặt trời mọc lên trong ngực mình. Đôi khi tôi vẫn còn có cái cảm giác đó, khi ý thức được có điều gì xảy ra cho Subud.

Dần dần sự nhận thức được Bapak của nội tâm tôi càng lúc càng tăng gia, ngay cả khi tôi không trông thấy người trên cái thế gian này.

Sự nhận thức đó càng mãnh liệt hơn sau khi Bapak mất. Tôi còn nhớ tới điều người đã nói tới trong một buổi nói chuyện: ''Sau khi Bapak qua đời, các bạn sẽ muốn kể cho Bapak nghe những chứng nghiệm của mình. Bapak sẽ nghe được và chăm chú nghe. Các bạn cần phải chú ý tới và không được quên điều đó.'' Điều đó đã nhiều lần giúp cho tôi giải quyết những khó khăn của mình.

Khoảng năm 1994 tôi dự một cuộc hội nghị tại Melbourne. Một buổi họp được sắp xếp cho giới trẻ để họ nói chuyện với Ibu Yati. Họ hỏi Ibu Yati nhiều điều về việc Bapak có liên quan gì tới cuộc sống mình, về việc tại sao mình cần phải đọc những bài nói chuyện của Bapak và việc Bapak có liên quan gì tới latihan mình. Một vài vị phụ tá được yêu cầu ngồi dự buổi họp, trong trường hợp chúng tôi cần phải trả lời những câu hỏi (theo tôi nghĩ thì đúng ra là nghe Ibu Yati trả lời như thế nào). Tôi phục cái tính không quanh co úp mở của bà. Tôi cảm thấy khuây khỏa là trong lúc hầu như chúng tôi sợ đề cập tới Bapak, thì lại có một người không sợ công khai nhìn nhận Bapak.

Tình cờ liếc nhìn khắp phòng rồi nhìn ra phía cửa phòng trong lúc mọi người đang miệt mài hỏi, tôi trông thấy Bapak, một Bapak cao lớn, rất cao lớn, hiện ra bên kia phòng. Đồng thời tôi thấy như mình nhận được một thông điệp trong lòng. Thông điệp đó hình như cho tôi nhưng cũng như không cho tôi; nó đồng thời đến từ bên ngoài và bên trong: ''Các bạn cần phải can đảm nhìn nhận Bapak là Sứ Giả của Thượng Đế. Các bạn cần phải tôn trọng những lời khuyên và sự hướng dẫn của Thượng Đế thông qua Bapak. Các bạn cần phải truyền những điều đó cho thế hệ tới. Việc làm đó cần thiết cho tương lai của Subud.''

Tôi hoàn toàn nhận thức được trong những năm vừa qua việc thánh Peter đã 3 lần chối bỏ chúa GiêXu, và ngay lúc đó tôi cảm thấy như mình đã chối bỏ Bapak 3000 lần.

Sau hội nghị, cái thông điệp đó quả thực đã khiến tôi suy xét lại những gì nên làm. Làm sao tôi có thể làm được gì, khi mình thiếu can đảm và khả năng nhìn nhận Bapak một cách thích đáng. Tôi nghĩ tới mấy đứa con mình và thấy nếu mình giảng đạo hay tìm cách truyền kiến thức cho chúng, hay hăng hái thuyết phục chúng, hay lạm dụng và nói quá nhiều hay không thích đáng những điều ''Bapak nói rằng...'' thì tất cả những điều đó sẽ chỉ làm chúng xa lánh Subud.

Dần dần tôi nhận thức được sự nhìn nhận đó phải là cái thuộc việc mình là gì. Nếu có sự tôn trọng và can đảm đó, thì trong đời sống hằng ngày của mình, trong tất cả những gì mình làm, đáng lí ra tôi phải cho thấy được bằng chứng, bởi chính ánh lóe sự sống của latihan nơi chúng ta sẽ lôi kéo thiên hạ vào Subud.

Làm việc trong ban Văn Khố từ từ, tôi không phải cố gắng chút nào, khiến tôi càng cảm thấy trọng vọng hơn tất cả những gì Thượng Đế đã tặng chúng ta thông qua Bapak.

Mong cho những cái đó luôn bên cạnh chúng ta để giúp chúng ta hoàn thành bổn phận mình với Subud.

 

Hermia Brockway

Tôi là một hội viên Subud lâu đời, nhưng hình như chỉ sau khi Bapak qua đời tôi mới thực sự nhận thấy những gì mình thiếu, như thế có lẽ là do cái tính đa nghi của mình.

Ban đầu tôi nhận thấy nhiều nhân vật Subud khiến thực sự phải hoảng sợ, vì họ thường có những lối cư xử và quan niệm kỳ cục mà tôi không chấp nhận. Nên tôi cũng thường hết sức xa tránh họ vì không muốn cũng như họ có lối cư xử của những kẻ thuộc một ''giáo phái kỳ quái''. Điều khiến tôi rất băn khoăn là mình thấy nhiều người coi Bapak như một ''chân sư'', hay một nhân vật gần là như vậy. Tuy chưa từng nghi ngờ chút nào về sự quan trọng của latihan, nhưng về việc Bapak có một vị trí nào đó theo sự sắp xếp của thiên cơ thì tôi không mấy chắc. Tôi đã hiểu quá rõ về nhân tính (kể cả cái tính của chính mình) nên theo tôi thấy thì cái quan niệm ''tuân theo lãnh tụ'' có thể rất nguy hại, và tôi phải làm thế nào đó để chắc chắn là mình không mắc vào chính cái bẫy đó! Thế nên, tôi cố có cái nhìn khách quan về những gì Bapak làm, ngay cả những gì Bapak nói, tuy đôi khi tôi cho phép mình được đọc hay nghe một chút những nói chuyện của Bapak.

Phần nào là hậu quả của điều đó, tôi hầu như chưa từng đi dự hội nghị, chưa từng trông thấy Bapak, và lần trông thấy được là điều khiến tôi có ấn tượng về một nhân vật vui vẻ bặt thiệp, đầy nghị lực thanh thản. Chỉ khoảng 18 năm sau tôi mới lại trông thấy Bapak khi người đến thăm Úc.

Hội viên Úc thuê một căn hộ cho Bapak và đoàn tùy tùng; tôi không biết có ai trong họ, hay ai là ai, và tôi cũng không quen mặt họ. Tôi tình nguyện ghi tên mình vào danh sách giúp việc, và được giao cho nhiệm vụ trong nhà bếp buổi sáng ngày đầu tiên. Khi đến sớm hơn một chút, tôi không thấy có bất cứ ai và đang tự hỏi không biết mình phải làm gì đây thì chợt có một ông lão bước vào phòng ăn. Ngay khi nhìn thấy ông, tôi cảm thấy một tác động lạ thường mà mình không diễn tả được. Tôi thấy mình tự hỏi ''Ủa, ai đây? Chuyện gì đây?'', trong lúc mình càng lúc càng nhận thức được chẳng thể có bất cứ ai. Bapak quay qua phía tôi và trông thấy tôi. Trong lúc lòng mình vẫn còn cực kì bối rối, tôi tránh đi nơi khác.

Chuyện đó chắc không có gì đặc biệt, nhưng tôi rất cảm kích việc mình có thể hiểu biết mà không cần ngôn từ, điều khiến mình thấy được chút ít về sự bao la của cái thế giới mà Bapak biết rất nhiều hơn mình, những gì mình thậm chí không thể mơ ước tới, và đó chính là những điều khiến tôi chắc chắn biết được Bapak thực sự là một người cha đối với tất cả chúng ta. Người có thể dẫn dắt chúng ta vì hiểu biết nhiều hơn về cái thực tại mà chúng ta không hiểu gì, và đạt tới cái thực tại đó chúng ta cần được hướng dẫn ngay cả trong những bước đi ban đầu còn ngập ngừng. Bây giờ chúng ta phải tự mình đi đứng, nhưng dù sao thì tôi cảm thấy mãnh liệt, như nhiều người khác, Bapak không chỉ đang nhìn xem chúng ta, mà còn giúp đỡ chúng ta kể từ lúc người qua đời. Biết đâu chừng, có lẽ còn luôn cả những người khác trên thế giới ...

 
     
 
  © 2016 Góc Nhỏ