Hai lần gặp người cha quá cố của tôi

Diễm Phúc dịch
Nguồn: Subud Voice số phát hành tháng 8 năm 2011, trang 10 & 11

 
tác giả  
   

Emanuel Paeman viết...

Vào khoảng năm 1980, mười hai năm sau khi cha tôi mất, và khoảng sáu năm sau khi tôi được khai mở trong Subud, tôi đã có chứng nghiệm sau đây. Chừng độ hai tháng một lần, điện thoại của tôi reo vào lúc bốn giờ sáng. Chuyện này kéo dài khoảng một năm. Mỗi lần như vậy – khi tôi sắp sửa ra khỏi giường để nhấc máy lên – điện thoại ngừng reo. Tôi phải nói rằng tôi chưa bao giờ hoàn toàn chắc chắn là điện thoại reo thật sự hay là tôi nằm mơ và nghe tiếng điện thoại reo.

Thế rồi một đêm nọ, tôi mơ thấy mình đang bay ngang qua một khoảng không tối tăm. Không phải tôi bay một mình, tôi có thể cảm nhận được có ai đó bay phía sau tôi, hướng dẫn tôi bay đúng hướng. Không hiểu sao tôi không thể nào quay lại nhìn phía sau tôi để biết người đó là ai và tôi cũng có cảm nhận rằng tôi không được phép quay lại nhìn người phía sau. Tôi nhớ lúc đó tôi nghĩ điều gì đó đại loại như “chuyện này lạ lẫm, tôi không chắc mình có thích như thế này hay không nữa.”

Một lúc sau, tôi nhìn thấy một đốm sáng nhỏ từ đằng xa và dần dần một quang cảnh hiện ra phía bên dưới tôi. Tôi nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng, cằn cỗi không có cây cối mọc trên đó và ở gần biển. Đó là một đêm tối mù mịt, và trời bão tố, cảm giác bao trùm về nơi này là chốn đau khổ, cô đơn, phiền não và chán chường. Khi tôi đến gần hơn, thì cảnh tượng đó trở nên rõ hơn, ánh sáng nhỏ nhoi đó phát ra từ một phòng gọi điện thoại công cộng. Trong phòng điện thoại đó là cha tôi, ông ấy mặc bộ đồ veston màu đen giống như bộ đồ ông mặc lúc mai táng ông và trông ông ấy giống y hệt như lúc ông ấy mất.

Cha tôi bước ra khỏi phòng điện thoại vì ông ấy nhìn thấy tôi. Vào lúc đó, tôi ngừng bay và lượn lên phía trên cách cha tôi độ khoảng gần ba mét và dừng lại ở một góc độ nào đó. Cha tôi nhìn tôi hơi sửng sốt.

Rồi ông ấy nói với tôi: “Cha muốn con chuyển một lời nhắn cho mẹ con. Cha  cầu xin mẹ con tha thứ cho cha.” Kế tiếp cha tôi hỏi: “Mẹ con đã bán chiếc xe hơi chưa?”

Một điều nữa tôi biết là tôi đã thức giấc và đang nằm trên giường của mình. Tôi nhìn đồng hồ báo thức thì lúc đó là bốn giờ sáng. Sau chứng nghiệm này, những cú điện thoại vào lúc bốn giờ sáng chấm dứt.

Tôi kể cho mẹ tôi nghe chúng nghiệm này và chuyển lời nhắn của cha tôi cho mẹ. Mẹ tôi là một Ki-tô hữu nhiệt thành và bà rất thích những chứng nghiệm tâm linh mặc dù bà không vào Subud. Tôi nói với mẹ tôi là tôi có thể hiểu lời nhắn thứ nhất của cha nhưng không hiểu lời nhắn thứ hai. Suốt cuộc đời của cha tôi, ông chưa bao giờ vượt qua được nỗi đau mất mẹ khi ông còn nhỏ. Nỗi đau đó đã để lại cho ông một sự u buồn sâu nặng và nỗi cô đơn đến nỗi sau này đã biến ông thành một người nghiện công việc và nghiện rượu. Tuy ông là một người đàn ông trầm tính, hiền lành và ôn hòa, nhưng chứng nghiện rượu của ông làm cho mẹ tôi khổ sở.

Tuy nhiên, mẹ tôi hiểu rõ cả hai lời nhắn. Mẹ tôi kể cho tôi nghe rằng vào khoảng thời gian cha tôi sắp mất, ông đã cầu xin mẹ tôi tha thứ cho ông nhưng mẹ nói với cha rằng bà không thể tha thứ được. Mẹ tôi cũng nói rằng trong thời gian đó, cha tôi có một chiếc xe hơi to lớn của Mỹ mà trước đó ông muốn bán đi, nhưng ông không thể bán được với mức giá tốt. Rõ ràng là chuyện đó vẫn còn dằng vặt trong tâm tưởng của cha.

Chứng nghiệm đó cho tôi biết rõ là mười hai năm sau khi cha tôi mất, ông ấy vẫn không thể ra đi được mà vẫn còn bị mắc kẹt trong những ý nghĩ và xúc cảm mà ông ấy có vào khoảng thời gian ông ấy mất. Ông ấy dường như bị lẫn lộn và không nhận thức được rằng mình đã chết. Tôi cũng tin rằng quang cảnh cô quạnh, sầu não, u uất, phiền muộn và hoang vu mà cha tôi ở trong đó là sự phản chiếu tình trạng bên trong của ông ấy. Cha tôi muốn liên lạc với tôi và cách duy nhất mà ông biết là “gọi điện thoại” cho tôi...

Chứng nghiệm thứ hai

Khoảng bốn năm sau, tôi có một chứng nghiệm khác. Một lần nữa, trong một giấc mơ, tôi thấy mình đang bay ngang qua một khoảng không tối tăm.

Một lúc sau, tôi nhìn thấy quang cảnh hiện ra phía dưới tôi. Đó là một khu rừng xum xuê xanh tốt có nhiều cây cối thật đẹp. Khi đó là buổi sáng và mặt trời đang chiếu rọi. Tôi cảm tưởng đó là cuối mùa xuân. Tôi ngừng lại ở phía trên một khoảng rừng đã được phát quang, ở đó tôi nhìn thấy một xưởng cưa theo kiểu cũ gần bên một thác nước nhỏ.

Ở nơi này, tôi gặp lại cha tôi một lần nữa. Lần này trông ông ấy như trẻ hơn mười tuổi. Cha tôi mặc đồ màu nhạt theo kiểu thợ mộc và đang làm mộc. Trông ông ấy có vẻ trong sạch bớt mặc cảm tội lỗi hơn, hạnh phúc hơn và bớt nặng nề khổ não hơn lúc tôi nhìn thấy ông trong mơ bốn năm về trước. Tôi cảm nhận ở nơi chốn này là nơi chữa lành và nuôi dưỡng ông và một cảm giác mạnh mẽ là “một sự khởi đầu mới” đối với ông. Một lần nữa, tôi bay lượn lên cao dừng lại ở một góc độ phía trên cha tôi khoảng gần ba mét và cha tôi sửng sốt nhìn tôi như trong chứng nghiệm lần đầu tiên tôi gặp ông. Giấc mơ đến đó là kết thúc. Tôi thức giấc và như thường lệ, lúc đó là 4 giờ sáng.

Tôi cho rằng tôi đã được ban cho những chứng nghiệm này để chỉ dẫn cho tôi biết hiệu quả của latihan của tôi tác động đến cha tôi và nhờ tôi mà cha tôi có thể tiến bộ. Có lẽ đó cũng là sự nhắc nhở tôi đừng bao giờ xao lãng bỏ tập latihan.

Không cần phải nói, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn Thượng Đế Toàn Năng đã ban cho tôi những chứng nghiệm này.

“Chúng ta không chỉ tập latihan cho bản thân mình.”

Nhiều năm sau đó, lúc tôi đang sống ở nước Úc, bỗng dưng tôi cảm nhận có một sự thôi thúc phải làm những đồ nội thất bằng gỗ. Tôi luôn là một người khá tháo vát và khéo tay nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng làm đồ nội thất. Tôi quyết định làm tất cả đồ nội thất cho phòng ngủ của con trai tôi. Công việc này mất thời gian mấy tháng nhưng tôi thật sự thích thú với điều đó. Trong suốt thời gian làm đồ nội thất đó, tôi có một cảm giác vừa thanh thản vừa tinh tế vi diệu hơi bí ẩn khó hiểu như thể tôi đang được liên kết với cái gì đó – như thể một điều gì đó khác đang diễn ra trong cùng một khung cảnh thời gian nhưng ở một cõi giới khác. Tôi cũng có cảm giác điều gì đó trong sạch thánh thiện và tinh khiết trong khi làm đồ nội thất bằng gỗ này.

Một hôm nọ, tôi kể cho mẹ tôi nghe kế hoạch làm đồ nội thất gỗ này. Phản ứng của mẹ tôi làm tôi rất đỗi ngạc nhiên. Bà kể cho tôi nghe rằng cha tôi, lúc còn trẻ và trước khi ông trở thành một doanh nhân, rất thích làm những đồ nội thất bằng gỗ và việc này luôn khiến ông hạnh phúc. Trước đó, tôi không biết gì về sở thích này của cha mình. Có lần tôi nghe nói một hội viên Subud khác bỗng dưng thấy mình làm đang làm một việc gì đó mà một người họ hàng quá cố rất thích làm và làm việc đó giỏi giang. Ibu Sumari đã cho mẹ anh ấy hay rằng điều đó có nghĩa là người họ hàng đó đang “tập latihan bên trong anh ấy.”

Trong suốt một ngày họp mặt tâm linh gần đây, chúng tôi trắc nghiệm với một nhóm nhỏ các anh em huynh đệ về tình trạng của cha chúng tôi trước khi chúng tôi được khai mở, sau 5, 10, 20 và 30 năm và bây giờ như thế nào? Bapak đã từng làm trắc nghiệm này trước đây. Tất cả chúng tôi đều cảm nhận lợi ích to lớn của latihan của chúng tôi đối với cha của mình – những người cha đã tiến bộ như thế nào khi chúng tôi tiến bộ. Chúng tôi cảm thấy xúc động thâm sâu bởi chứng nghiệm này.

Khi chúng tôi trắc nghiệm hiệu quả sau 30 năm, tôi thật sự cảm nhận rằng cha tôi đã được khai mở và đang tập latihan. Khi chúng tôi chia sẻ với nhau những điều mình tiếp nhận được, tôi nghĩ tốt hơn tôi nên giữ kín chuyện này một mình tôi biết thôi vì nếu nói ra thì có vẻ hơi khoe khoang. Nhưng tôi thật kinh ngạc là mấy anh em huynh đệ khác cũng có cùng chứng nghiệm như tôi. Họ cũng đều cảm nhận cha họ đang tập latihan!

Những chứng nghiệm về cha tôi đã giúp tôi ý thức hơn về thực tế là chúng ta đang tập latihan không chỉ cho bản thân mình mà còn giúp cho ông bà tổ tiên của chúng ta vì họ phụ thuộc rất nhiều vào sự tiến bộ tâm linh của chúng ta.

 
     
 
  © 2015 Góc Nhỏ