Bình minh của thời đại mới…

Rachman Mitchell viết về Bapak

Diễm Phúc dịch

Rachman Mitchell là một bác sĩ y khoa và là bác sĩ riêng của Bapak trong nhiều năm. Ông ấy viết…

 
Bapak và Ibu Siti Sumari với John Bennett ở Coombe Springs. (Không biết tên người chụp ảnh)  
   

Chúng ta sống trong thời đại phi thường với nhịp độ thay đổi gia tăng chưa từng thấy, đặc biệt là trong lĩnh vực khoa học, công nghệ và truyền thông. Tâm trí của chúng ta đôi khi quá tải, và càng ngày càng khó  tiếp giao được với Chân Ngã của mình và thông qua Chân Ngã để tiếp giao với Đấng Toàn Thể (Đại Ngã) đang hiện hữu, hay Đấng được một số người gọi là Thượng Đế, Allah, Brahma hay bằng bất kỳ ngôn từ nào được dùng để diễn đạt một điều không thể diễn đạt được.

Là một thanh niên đang độ tuổi mới lớn, tôi chỉ có thể nhớ lờ mờ về sự kết nối đó, tôi nói lờ mờ bởi vì dường như tôi đã quên mất điều đó và trong lý trí sáng suốt của mình rằng điều đó không tồn tại. Tuy nhiên, tự trong sâu thẳm đáy lòng tôi, có lẽ trong nội cảm thuộc tiềm thức của mình là lòng khát khao sự kết nối đó sẽ sống động trở lại.

Tôi đã nhận được điềm báo trước về sự kiện Bapak đến Coombe Spring vào tháng sáu năm 1957 trước đó sáu tuần bởi một chứng nghiệm làm tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm, và bây giờ tôi nhận ra đó là cánh cửa mở ra cho tôi bước vào Tình Yêu Thương và Quyền Năng của Đấng Tối Cao.

Bỗng dưng, tôi hoàn toàn tỉnh giấc và nhận thấy một quả cầu ánh sáng chói lọi phía trên cửa ra vào theo kiểu kiến trúc Pháp ngay trước mặt mình.

Ban đầu, khối cầu ấy đi vào trong đầu tôi và sau đó tràn ngập toàn thân tôi. Tiếp theo đó là niềm cực lạc và cảm giác đang ở nơi quê hương  thật sự của  mình.

Trái tim tôi tự động mở ra nhưng nó cũng biết rằng nó không thể nào mở rộng đủ để chứa đựng tất cả những điều đó. Tôi nghe giọng nói của chính mình bảo tôi tuân theo những gì mà một người từ Phương Đông phải mang tới. Vài ngày sau đó, lúc đang đi trên một đường mòn, tôi thấy mình vừa nhảy nhót giữa không trung vừa la lên “Eureka (Tìm ra rồi), tôi có linh hồn”.

Tôi bắt đầu cảm thấy sung sướng. Một lý do nữa cho cảm xúc đó là việc tôi được chữa lành nỗi buồn đau về cái chết của cha mình cách đó 11 năm. Tôi chứng nghiệm thấy cha tôi đang ngồi bên cạnh tôi cùng chia sẻ niềm hạnh phúc của tôi, trong khi tôi đang đi trên một chuyến xe lửa trong đường hầm ở Luân Đôn.

Sự kiện một người có thể có hàng loạt những chứng nghiệm kéo dài cả một ngàn đêm hầu như không ngủ, trong lúc đó ông ấy được dạy về cấu trúc của bản chất con người, được Thăng Thiên và được giao nhiệm vụ mở đường cho Nhân Loại đến với Quyền Năng của Tình Thương, và Sự Hướng Đạo của Đấng Toàn Năng, đã một sự kỳ diệu xảy ra nhiều lần. Chứng nghiệm này có thể được truyền cho những người khác cần nó, và chúng ta gọi đó là Sự Khai Mở (một từ mang tính chất tiết lộ nhất) là một điều kỳ diệu phi thường nữa.

Hy vọng của Bapak đối với tất cả chúng ta được thể hiện trong vài lời nói giản dị “Tất cả những gì các anh chị em cần làm bây giờ là mang latihan ra thực hành” và “Mọi thứ anh chị em cần từ A đến Z đều có sẵn trong latihan” Latihan là sự học hành liên tục ở Nội Ngã của anh chị em”.

Bằng chứng

Tôi thú nhận là có nhiều lần tôi cảm thấy mình làm Bapak thất vọng về những gì Người đã hy vọng ở chúng ta và cụ thể là vì tôi đã không xứng đáng làm một tấm gương của một người Subud thật sự để thu hút người ta đến với sự kỳ diệu của latihan. Suy nghĩ và dùng ngôn từ luôn luôn gây ra trở ngại. Nhưng khi cảm nhận này đến với tôi, tôi cố gắng cảm nhận những gì tôi có thể làm để đáp ứng nhu cầu thật sự của một người nào đó bằng cách nào đó trong khả năng của tôi.

Bởi cuộc sống tôi trong lúc đó là như thế và theo tôi đoán có nhiều  người trong chúng ta cũng y như vậy, nên chúng tôi xem Bapak là sự trở lại của Đức Chúa Jesu, một người thông hiểu mọi sự và có quyền hành đối với mọi sự kiện, đó là cái không khí tuyệt vời của sự nhiệm màu bao quanh chúng tôi. Dĩ nhiên tôi kính sợ Bapak. Bapak đã cố gắng hết sức để giúp chúng ta không nên hiểu như thế và nói rằng Người chỉ là kênh dẫn Quyền Năng của Đấng Toàn Năng.

Sau đó vào cuối tháng Ramadan Bapak xin tha thứ và một người nào đó nói rằng Bapak không cần xin chúng tôi tha thứ, Bapak trở nên nghiêm nghị và nói Bapak là con người và cũng phạm lỗi lầm và một lần nữa  xin chúng tôi tha thứ. Đây là nguồn an ủi to lớn cho tôi sau này. NHƯNG những gì chúng tôi chứng kiến ở Coombe là một người có cách đi đứng và nói năng không giống bất kỳ ai mà chúng tôi đã từng gặp.

Khi Bapak bước đi thì có một cảm giác rõ ràng về sự Hiện Diện và Tự Ý Thức. Khi Bapak nói về những vấn đề tâm linh người ta có cảm giác Bapak đang trực tiếp nói từ chứng nghiệm của mình chứ không phải những điều được học hỏi. Những lời nói của Bapak có một chuỗi sự thật thâm sâu và bằng cách nào đó giúp tôi an tịnh vì những lời ấy khắc ghi trong nội cảm của tôi.

Có sự tương phản với những lời lẽ đầy cuốn hút và thông thái của ông Bennett, người buộc chúng tôi phải phục tùng trong năm năm trước. Bapak luôn say sưa nghe chúng tôi nói về những gì đã và hiện là bằng chứng về lợi ích của latihan trong cuộc sống của chúng tôi.

Nếu bây giờ tôi cố gắng trả lời câu hỏi đó, tôi sẽ nói tôi biết tôi có quyền lựa chọn. Đau khổ hay than phiền về những gì tôi không có và thật sự những điều đó thì chẳng có bao nhiêu, hay sung sướng và biết ơn đối với những gì tôi có và những điều đó thì có rất nhiều và trên hết là điều chúng ta gọi là latihan.

Tôi có thể tiếp tục nói về những bằng chứng và tôi cũng như nhiều người ở đây đã có những bằng chứng. Chúng ta cần nhớ những bằng chứng đó vào lúc này để chúng ta cảm tạ Đấng Toàn Năng về Ân Huệ của Bapak mang lại cho thế gian này và Sự Khai Mở và Tiếp Giao mà Người đã mang đến cho Nội Ngã của chính chúng ta.

Nguồn: http://www.subudvoice.net/subud-voice-english/dawn-of-a-new-age-rachman-mitchell-on-bapak/

Biên dịch Anh-Việt: Diễm Phúc
Hiệu đính: Minh Thần

 
 
  © 2015 Góc Nhỏ