Khám phá ra tài năng của anh chị em và có can đảm để phát triển tài năng đó

 Diễm Phúc dịch
Nguồn: tạp chí Subud Voice, số 50, phát hành tháng 7 năm 2015.

NHỮNG CÂU CHUYỆN NÀY ĐƯỢC TRÍCH TỪ TRANG WEB CỦA TỔ CHỨC SICA (HỘI VĂN HÓA SUBUD QUỐC TẾ)
http://www.subud-sica.org

Nhiều hội viên Subud đã chứng nghiệm sự thật về những gì Bapak và Ibu nói về bản chất của văn hóa – đó là điều gì đó tự nó thức tỉnh bên trong mỗi chúng ta, một kĩ năng hay tài năng, đó là tài năng độc đáo của riêng chúng ta – và nếu chúng ta có thể phát triển kĩ năng hay tài năng đó, công việc của chúng ta sẽ khiến chúng ta hạnh phúc. Và thông thường, công việc của chúng ta cũng mang lại lợi ích cho những người khác.

Đây là những câu chuyện của hai hội viên Subud khác nhau, mỗi người đã chứng nghiệm tài năng của mình thức tỉnh nhờ tập latihan. Họ sống ở những nơi khác nhau trên thế giới. Từng người một phát triển những tài năng riêng biệt rất khác nhau. Và họ có thể đem tài năng của mình ra thực hành.

Họ trở thành chính mình: Văn hóa đích thực.

 

CHUYÊN VIÊN NẮN XƯƠNG MAXWELL FRAVAL: TÌM RA TÀI NĂNG CỦA TÔI – HÀNH TRÌNH CỦA MỘT HỘI VIÊN SUBUD

 

 
   
   

Maxwell Fraval được sinh ra ở Vương quốc Anh. Hiện nay anh ấy đang sống và hành nghề ở nước Úc. Anh ấy cũng phục vụ trong Hội Subud Thế Giới với vai trò Giám đốc điều hành.

Vào năm 1972, Bapak đến thăm Vương quốc Anh, chuyến viếng thăm này là một phần trong chương trình phát triển Ngân hàng Sinar Kentjana Mulia (viết tắt là S.K.M.). Đầu tiên Bapak ở Luân Đôn, và tôi đi theo Bapak khi Bapak đến Edinburgh. Vào một trong những buổi nói chuyện của Bapak ở đó, tôi bị tác động mãnh liệt bởi lời khuyên của Bapak rằng chúng ta nên có khả năng cảm nhận được latihan hoạt động trong công việc của chúng ta; vì latihan này là latihan của sự sống và tất cả những hành động của chúng ta nên được “sự sống bên trong sự sống” này kích hoạt và huấn luyện. 

Vào lúc đó, tôi đang trong giai đoạn cuối sắp sửa hoàn thành chương trình học của mình để trở thành một luật sư và tôi biết một cách tuyệt đối chắc chắn rằng tôi có thể sẽ không bao giờ nghe theo lời khuyên của Bapak được nếu tôi tiếp tục công việc của một luật sư.

Nhưng công việc đích thực của tôi là gì?

Sau đó, tôi đến các nhóm phụ tá và một số xuất trắc nghiệm sau này (đối với mỗi ngành nghề phát sinh liên quan đến năng lực chuyên môn về ngành luật có thể hình dung ra được), tôi không tiếp nhận được tài năng của tôi là gì. Đến mức độ này, tôi quyết định là nếu Bapak nói chúng ta nên có khả năng cảm nhận được tài năng đích thực của chúng ta là gì, chắc chắn ý Bapak muốn truyền đạt điều đó. Do đó, tôi quyết định thực hiện prihatin (nhịn ăn) vào những ngày thứ hai và thứ năm để cầu nguyện cho tôi có thể nhận được chỉ dẫn về tài năng của mình: làm sao để nhận ra tài năng đích thực của mình và sau đó là cách thức phát triển tài năng đó.

 “Sau chín tháng prihatin”

Sau chín tháng prihatin, tôi cảm thấy tôi đã nhịn chay đủ rồi và “điều gì đến sẽ đến”. Hai tháng sau, người cộng tác cấp trên mà tôi đang là trợ lý cho ông ấy ở công ty Lovell White & King (một công ty luật lớn ở Strand, Luân Đôn) bị bệnh, vì thế tôi phải đảm nhiệm một vụ việc liên quan đến việc xin ý kiến tư vấn từ một vị cố vấn pháp luật cho Nữ hoàng Anh về việc Đăng ký hành nghề của các chuyên viên Nắn Xương ở Vương Quốc Anh.

Tôi nhớ đã gặp Trung tá Morris (một nhân vật có tên tuổi thật sự) lúc bấy giờ là Thư ký của Phòng đăng ký, và sau đó chúng tôi đi đến văn phòng luật sư. Chúng tôi ngồi đó trong văn phòng luật sư thảo luận một khía cạnh khá bí mật của ngành luật và Trung tá Morris thật sự phải đương đầu, việc đó cho phép tôi làm một quan sát viên.

Khi tôi ngồi ở đó, đột nhiên tôi cảm nhận latihan quá mãnh liệt đến nỗi mọi suy nghĩ của tôi hoàn toàn ngưng lại – hết sức bất thường!! Vì latihan tiếp diễn, từ bên trong, tôi được bảo rằng “Chuyên ngành nắn xương là công việc đúng dành cho con: hãy theo chuyên ngành đó”. Như thể latihan tiếp diễn trong một thời gian rất lâu nhưng có lẽ latihan đó thật sự kéo dài không quá một phút.

Khi tôi có thể suy nghĩ trở lại...

Tôi quay trở lại với câu chuyện pháp luật đang thảo luận mà lẽ ra tôi phải tập trung vào đó mới phải. Một lúc sau, sau khi chia tay Trung tá Morris, tôi bắt đầu hồi tưởng lại chứng nghiệm trong văn phòng luật sư – chẳng lẽ đây là trò đùa sao... một chuyên viên nắn xương...ắt hẳn có sự nhầm lẫn gì ở đây chăng!!! Tôi gạt bỏ toàn bộ chứng nghiệm đó như một sự loạn trí nhất thời. Tôi còn kinh ngạc hơn, trong xuất latihan tập cùng với nhóm sau đó, toàn bộ ý niệm điên rồ này quay lại.

Sau đó trong vài tháng tôi liên tục nhận được chỉ dẫn rằng thật sự đó là công việc đúng hợp cho mình; từ bên trong, tôi được bảo rằng “vợ của con sẽ nể phục con (lúc đó tôi chưa lập gia đình, nhưng hóa ra là vợ tôi Asmaniah cần điều trị bằng liệu pháp nắn xương thường xuyên và cô ấy đã rất mừng vui và nể trọng khi có một người chồng là chuyên viên nắn xương!!!); con sẽ tham gia vào công tác giảng dạy; con sẽ có thể tìm ra những phương pháp mới khi con làm chuyên viên nắn xương” và v.v...

Tôi vẫn còn do dự...

Đây thật sự là sự hướng dẫn của Thượng Đế  hay chỉ là sự tưởng tượng của tôi. Tôi nhớ thời khắc quyết định đến khi có một buổi họp mặt tập latihan dành cho các nhóm ở miền tây nước Anh. Tôi biết Pak Haryono sẽ đến đó. Tôi nghĩ “Nếu lúc ấy con trai Bapak đến tập latihan ở đó, chắc chắn nếu ý niệm điên cuồng này là một ảo ảnh, khi đó nó sẽ bộc lộ rõ ràng trong latihan”.

May quá, trong latihan tôi tiếp nhận “Nếu con không tuân theo sự hướng dẫn này, sau này có lẽ con cũng không tiếp tục theo tập latihan nữa”(!!!) Ngay lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng yếu ớt và, từ bên trong, khi tôi chấp nhận sự hướng dẫn đó, tôi cảm thấy “Con sẽ làm theo sự hướng dẫn này, nhưng con không thể làm một mình được, xin Thượng Đế giúp con từng bước một trên con đường này”.

Như vậy tôi bắt đầu cuộc phiêu lưu tuyệt vời có tên là chuyên ngành nắn xương vào năm 1973.

Tôi đi học trở lại và tham dự một khóa học chuyển tiếp để ôn lại các môn khoa học cơ bản để học nhanh hơn. Tôi cưới Asmaniah vào tháng ba năm 1974 và bắt đầu tham gia chương trình đào tạo chuyên ngành nắn xương vào tháng chín năm đó. Tôi đã nộp đơn cho Hội Đồng Tỉnh để xin trợ cấp học bổng nhưng lần thứ nhất và lần thứ hai đều bị trả lại. Đích thân tôi phải đi tới văn phòng của Hội Đồng Tỉnh và nói chuyện với những viên chức ở đó để cố gắng tìm xem còn cách nào khác để xin học bổng nữa không.

Họ bảo tôi rằng chính tôi có thể trực tiếp đến ban giáo dục của Hội Đồng Tỉnh để thỉnh cầu. Tôi đã làm thế và mấy tháng sau tôi thấy chính mình phải đối diện với một nhóm các vị đã hai thứ tóc trên đầu thật đáng sợ và cả nhóm họ đều hoài nghi về tính ngay thật trong cam kết của tôi. Tôi vui mừng khi họ nói rằng họ sẽ tài trợ cho tôi một năm rưỡi cuối trong khóa học 4 năm của tôi.

Trong năm học thứ nhất chúng tôi sống nhờ vào khoản tiền tiết kiệm được trước kia, và trong thời gian này tôi nộp hồ sơ cho Quỹ Giáo Dục Ngành Nắn Xương (OEF) xin trợ cấp cho năm học thứ hai và thứ ba. OEF bác bỏ nguyện vọng của tôi vì trước đó 7 năm họ đã quyết định họ sẽ chỉ tài trợ vốn hoạt động cho các viện đào tạo Nắn Xương (trước đó, họ đã tài trợ học bổng cho một số sinh viên học nắn xương nhưng tất cả những sinh viên này đều không hoàn thành được chương trình học, nên sau này ra quyết định không cấp học bổng nữa).

Vào đầu năm học thứ hai, tôi lại nộp hồ sơ cho OEF xin tài trợ học bổng một lần nữa và họ đồng ý xem xét hồ sơ của tôi. Mãi cho đến sau khi năm học thứ hai khai giảng, các thành viên trong ban quản trị OEF mới họp và vì thế tôi phải bắt đầu năm học thứ hai mà không biết mình có được nhận tài trợ từ OEF hay không. Khi chuyện đó xảy ra, các Ủy Viên của OEF họp vào đêm thứ 21 của tháng Ramadhan năm đó (!) và họ đồng ý thay đổi quyết định bảy năm trước của họ và cấp cho tôi một học bổng cho đến khi Hội Đồng Tỉnh bắt đầu tài trợ cho tôi.

Giật gấu vá vai mới đủ sống...

Làm thêm một công việc để kiếm sống, tôi tranh thủ thời gian trống trong lịch học dày đặc của mình để làm giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Asmaniah làm tất cả những công việc của một thư ký ngoài việc chăm sóc gia đình (ban đầu chúng tôi có một đứa con rồi sau đó hai đứa trong thời gian tôi vẫn đang học chuyên ngành Nắn Xương).

Các hội viên Subud dường như ưu tiên phần phúc lợi cho riêng chúng tôi hơn là cho họ (!) và trong suốt thời gian tôi học, chúng tôi có một loạt công việc làm giấy tờ chuyển nhượng tài sản đều đặn – lúc đó tôi mới biết thế nào là cảnh “luật sư dùng tiền xu để gọi điện thoại” vì hầu hết những cuộc gọi của tôi được thực hiện trong giờ làm việc ở một máy điện thoại công cộng phải trả bằng tiền xu tại Trường Đạo Tạo Chuyên Ngành Nắn Xương Anh Quốc! 

Vào cuối khóa học của tôi, tôi được mời đến gặp một chuyên viên nắn xương đã hành nghề ở Amersham (Buckinghamshire) được 25 năm rồi. Chuyên viên nắn xương Margaret Cockbain đã thành lập một phòng mạch và rất có tiếng tăm và bà đang tìm một người để đảm nhiệm công việc nắn xương của bà trong 3 năm.

Sau những cuộc thương thuyết dài ngắn của chúng tôi trong suốt mấy tháng, cuối cùng bà Margaret đồng ý bán lại cho tôi phòng mạch của bà ấy (và bệnh viện tư nơi bà thành lập phòng mạch) và còn cho tôi mượn tiền để mua nó nữa, không tính lãi suất! Đây quả là một ân phước thật sự dành cho chúng tôi sau mấy năm “giật gấu vá vai” mới tạm đủ sống.

 

ERICA SAPIR, NGHỆ SĨ MÚA RỐI: MỘT CÂU CHUYỆN VỀ TRẮC NGHIỆM TÀI NĂNG

 
   

Erica, được sinh ra và lớn lên ở Florence (nước Ý), câu chuyện của bà bắt đầu khi bà ấy đang sống ở Israel. Bây giờ bà ấy gọi nước Pháp là nhà mình– khi bà ấy không đang đi lưu diễn với những con rối của mình nhân danh tổ chức Những Nghệ Sĩ Múa Rối Không Biên Giới mà bà đã thành lập. Erica cũng phục vụ trong Ban Giám Đốc Điều Hành của SICA.

Trắc nghiệm tài năng...

Cách đây 25 năm, khi tôi vừa ngoài bốn mươi tuổi, là một người mẹ đảm đang và chăm lo việc gia đình với năm đứa con đang tuổi sắp trưởng thành, tôi quyết định, do say mê cái mốt của Subud thời đó, trắc nghiệm tài năng đích thực của mình. Trong sơ yếu lý lịch của tôi, chỉ có bản tóm tắt ngắn gọn, thời còn trẻ làm trong ngành báo chí, ham thích nghệ thuật, khả năng vẽ tàm tạm, và một sự nghiệp làm mẹ sáng lạng.

Trước sự ngạc nhiên quá đỗi của tôi, trắc nghiệm cho thấy, tài năng của tôi trong lĩnh vực sân khấu (nhà hát).

Lúc bấy giờ, nhà hát là điều gì đó mà tôi chưa từng yêu thích từ trước tới nay. Thật sự, khi còn nhỏ, tôi có phụ trợ trong một buổi biểu diễn múa rối (với những con rối được làm bằng giấy dính vào những cây que) do những người hàng xóm của tôi làm. Tôi đã bị choáng ngợp bởi sự kỳ diệu của múa rối, và đến khi tôi có con, lúc các con tôi còn nhỏ, tôi đã làm những con rối cho chúng và khuyến khích chúng - và thực sự thành công rất lớn – thực hiện những buổi biểu diễn múa rối nhỏ cho gia đình và bạn bè. 

Vì thế khi trắc nghiệm cho thấy “Nhà hát” (Theatre) – với một chữ T to – là tài năng của tôi. Và điều đó không giúp ích được gì đến khi, trong một buổi họp mặt quốc tế ở nước Anh, tôi trắc nghiệm lại, cùng với những phụ tá có kinh nghiệm, mà không nói cho họ biết kết quả lần trước tôi nhận được. (Tôi đã bị nỗi tuyệt vọng thúc đẩy nên phải giấu giếm như thế.) Thậm chí các phụ tá đó còn tiếp nhận rõ hơn là đã đến lúc tôi làm trong nhà hát!

Tôi chắc chắn là mọi người trong ngành đó, gia đình tôi, và mọi người quan tâm sẽ cười tôi.

Cách bắt đầu an toàn nhất...

Đây là cách bắt đầu nghề múa rối an toàn nhất của tôi. Tôi mua sách về nhà xem. Tôi đi xem các buổi biểu diễn múa rối – và tôi phát hiện ra rằng bên trong nhà hát có cả một khu vực khiến tôi thực sự say mê. Khu vực đó được gọi là "Sân khấu trực quan", trong đó bao gồm nghệ thuật biểu diễn, múa rối dành cho người lớn cũng như dành cho trẻ em, nghệ thuật phim ảnh, kịch câm, những thiết bị kỹ thuật, làm việc với mặt nạ, và sự kết hợp khác nhau của tất cả các loại hình nghệ thuật đó.

 “Tình cờ” tôi phát hiện ra một ngôi trường mới đào tạo ngành sân khấu trực quan vừa mới mở  ở Jerusalem, (cách chỗ ở của tôi lúc đó khoảng 100 km), và vào phút cuối, tôi nộp hồ sơ đăng ký học, và nghĩ rằng nếu tôi được nhận vào học, đó là một “dấu hiệu” và mọi việc khác sẽ đâu vào đấy.

Và mọi chuyện diễn ra như thế. Trong số một trăm người nộp hồ sơ xin học, người ta chọn 15 người, trong đó có tôi. Ngẫu nhiên vào lúc đó một chị Subud cao tuổi sống ở Jerusalem cần một người đến nhà ngủ cùng với chị ấy, để chị ấy không ở một mình vào ban đêm. Hai cô con gái ở độ tuổi thanh thiếu niên của tôi vẫn sống ở nhà và rất gan dạ và ủng hộ tôi, như thế những việc khó khăn đã được thu xếp ổn thỏa. Đó là cách một cuộc sống hoàn toàn mới bắt đầu với tôi.

“Cảm thấy hạnh phúc và một nguồn năng lượng tươi mới trở lại”

Chương trình học (kéo dài ba năm) rất chuyên sâu, thú vị, không gò bó - và mặc dù ở tuổi 43, tôi là sinh viên lớn tuổi nhất, tôi đã sớm bắt đầu cảm thấy thật đầy đủ trong môi trường của mình. Tôi về nhà vào những ngày nghỉ cuối tuần, lau dọn nhà cửa và nấu ăn càng nhiều càng tốt, nhưng cảm thấy một nguồn năng lượng và niềm hạnh phúc tươi mới trở lại. Tôi không nhớ mình có bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay nản lòng hay không.

Tác phẩm dự thi tốt nghiệp... Chú lùn...

Để chuẩn bị cho tác phẩm dự thi tốt nghiệp, tôi chọn thực hiện một tác phẩm mô phỏng theo một tiểu thuyết đáng kinh ngạc mà tôi lại “tình cờ” tìm được trong một tiệm sách cũ. Chú Lùn, của tác giả Par Lagerkwist, nhà văn đạt giải Nobel.  Hầu như chưa được biết ở Israel và rất xa lạ đối với văn hóa địa phương, tiểu thuyết này kể về một chú lùn phục vụ một hoàng tử vào thời Phục hưng ở nước Ý. Được sinh ra và lớn lên ở Florence, tôi thấy mình không sao cưỡng lại được sức hấp dẫn của câu chuyện này.

Trong tác phẩm mô phỏng mà tôi thực hiện, tôi đã trình diễn chú lùn này bằng một loại con rối có kích thước bằng cơ thể người và được gắn vào cổ của tôi, trong khi các nhân vật khác là những con rối nhỏ mà tôi điều khiển từ những phía khác nhau của một cái bàn, và con rối chú lùn đang ngồi trên bàn.

Các giáo viên, các bạn sinh viên cùng khóa, và những gia đình có mặt trong buổi biểu diễn cuối năm đón nhận tác phẩm này rất nồng nhiệt. Trong số các giáo viên đó, có một người thể hiện phản ứng tích cực là thầy giáo dạy diễn xuất của tôi, Yehuda Almagor, bản thân thầy là một diễn viên trẻ và rất giỏi.

Thầy khuyến khích tôi "làm một cái gì đó" với tiểu phẩm kéo dài mười lăm phút, và sau khi tham khảo ý kiến, sự do dự của chính tôi, và qua các cuộc thảo luận, chúng tôi quyết định làm việc cùng nhau trên cùng một ý tưởng, và phát triển  ý tưởng đó thành một chương trình hoàn chỉnh dành cho người lớn, trong đó anh ta là diễn viên, và tôi làm ... tất cả các phần còn lại.

Lúc đó vui lắm. Chúng tôi cộng tác với nhau trong khoảng sáu tháng, triển khai thêm tác phẩm phỏng theo tiểu thuyết đó, cùng nhau đạo diễn, và tôi chế tác những con rối mới (ở thời điểm đó, với kích thước như người thật), và đạo cụ biểu diễn.

Buổi biểu diễn ra mắt công chúng lần đầu tiên...

Buổi biểu diễn ra mắt công chúng lần đầu tiên diễn ra ở một đại hội liên hoan có tên là Theatre Netto ở Tel Aviv – gây tiếng vang khá lớn – và chúng tôi nhận được giải nhì.

Tác phẩm "Chú lùn" đã được biểu diễn hàng trăm lần ở Israel và ở châu Âu trong nhiều liên hoan nghệ thuật quốc tế. (Chúng tôi dịch tác phẩm này sang tiếng Đức và tiếng Anh.) Chúng tôi đã nhận được một giải thưởng đặc biệt tại Đức. Kể từ đó, tôi đã làm việc với nhiều chương trình khác, chủ yếu là nhà thiết kế và chế tác những con rối. Công việc đưa đến đều đặn mà không cần phải tìm kiếm.

Sau vài năm làm việc trong lĩnh vực múa rối, có thể là một phản ứng chậm trễ trước sự chết chóc trong gia đình, tôi cảm thấy mình cần một khoảng thời gian nghỉ xả hơi trước khi tiếp tục sự nghiệp múa rối, và một lần nữa, được khích lệ nhờ kết quả trắc nghiệm khả quan, tôi du hành đến Ấn Độ với ý tưởng làm một tình nguyện viên tại Ngôi Nhà dành cho những Người Đang Hấp Hối của Mẹ Theresa.

Tôi đã sống ở Calcutta trong 8 tháng, trong thời gian này tôi cũng đã làm việc với những trẻ em sống ở một nhà ga xe lửa rất lớn, dạy cho các em "học nghệ thuật", và dĩ nhiên, một chương trình múa rối. Tôi cũng đã tổ chức một hội thảo dành cho các giáo viên ở một trường học dành cho người khuyết tật. Những hoạt động này đã ươm mầm cho những điều sẽ đến trong tương lai.

Được mời đi biểu diễn ở New York...

Sau một năm, tôi trở lại tại Israel với lòng nhiệt tình tươi mới. Tôi đã làm một chương trình múa rối khác dành cho người lớn với anh diễn viên trước đây tôi cộng tác, và chúng tôi được mời tham gia trong Liên hoan Nghệ Thuật Múa rối Jim Henson danh giá ở New York; và một chương trình khác dành cho trẻ em, tôi đoạt được một giải nhất trong một Liên Hoan Nghệ Thuật Quốc Tế tại Israel.

Năm 2001 tôi chuyển nhà từ Israel sang Pháp sống, và định cư ở một ngôi làng nhỏ, xa các nhóm hoạt động sân khấu và các Liên Hoan Nghệ Thuật. Vì vậy, tôi bắt đầu gieo trồng những hạt giống tôi đã mang theo từ chuyến thăm Ấn Độ của mình: để xem môn nghệ thuật múa rối có thể giúp cho sự nghiệp nhân đạo bằng cách nào. Tôi cùng với những bạn bè, các đồng nghiệp cũ ở Israel, thành lập một tổ chức mà chúng tôi gọi là "Những Nghệ Sĩ Múa Rối Không Biên Giới". Thông qua tổ chức này, chúng tôi cung cấp những bí quyết nghề nghiệp của mình trong nghệ thuật múa rối như một cách để chuyển tải các thông điệp về vệ sinh, nhân quyền, bạo lực, nhận thức về AIDS, giáo dục giới tính.

“Chúng tôi được mời đi biểu diễn khắp nơi trên thế giới...”

Chúng tôi được mời đến tất cả các ngõ ngách trên trái đất này, ở những nơi đó chúng tôi dạy cho các nhà giáo dục, những nhân viên y tế, và các nhân viên làm công tác xã hội làm những con rối riêng của họ và sử dụng chúng trong công việc của mình.

Đó là một cuộc hành trình thú vị, hào hứng, mà tôi chắc chắn, sẽ không bao giờ xảy ra nếu không có những trắc nghiệm mang tính định mệnh về "tài năng đích thực của tôi." Bây giờ ở tuổi gần 70, đôi khi tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng dường như “Ơn Trên” lại nghĩ khác. Có một câu nói đùa được truyền miệng: “Bạn phải làm sao cho Thượng Đế cười?” Câu trả lời: “Bạn hãy kể cho Ngài nghe những dự định của bạn!” *

 
     
 
  © 2015 Góc Nhỏ