Những cơn mưa ân huệ...

 Diễm Phúc dịch
(Nguồn: Tạp chí Subud Voice, phát hành tháng 7 năm 2015)

Hannah Hurd hiện đang công tác tại SPI (Ban xuất bản Subud Quốc tế) đã sưu tầm những đoạn trích từ những bài nói chuyện của Bapak nhắc đến những cơn mưa...

Bản quyền © 2015 thuộc Hội Subud Thế Giới. Toàn bộ bản quyền được bảo hộ.


   
 

mưa lũ - sơn dầu - A.C. La Nguyễn Thế Vĩnh

 

Ân huệ của Thượng Đế không bao giờ cạn kiệt. Ân huệ của Thượng Đế không phải là cái gì đó mà anh chị em có quá nhiều để rồi sau đó hết. Ân huệ của Thượng Đế không ngừng luân chuyển – giống như một dòng suối lớn, như thể một dòng sông vĩ đại.  Anh chị em có thể dùng nước như một đối tượng so sánh tương đồng. Không bao giờ dùng hết nước. Luôn có nước ngày càng nhiều hơn. Anh chị em có thể nói, “Chắc chắn nếu mưa xuống, dần dần nước trên trời sẽ hết.” Nhưng anh chị em quên rằng lúc nào đại dương cũng bốc hơi và nước được hình thành nhiều hơn.

Tương tự như vậy, anh chị em có thể nói, “Mưa liên tục rơi xuống và những dòng sông chảy ra đại dương, như thế chắc chắn không sớm thì muộn, các đại dương sẽ ngày đầy hơn và đầy hơn nữa và mọi thứ sẽ bị ngập chìm.” Nhưng anh chị em quên rằng đây là một vòng tuần hoàn lớn. Cả quá trình này là một vòng khép kín: nước bốc hơi, mưa, các dòng sông, mọi sự diễn ra liên tục và trong sự cân bằng hoàn hảo.

86 CDK 7 [bản dịch ngay tại chỗ]

“Latihan Subud có thể so sánh với mưa...”

Kiến thức tâm linh hay sự tiếp nhận tâm linh có thể so sánh với mưa rơi xuống đất. Thượng Đế ban mưa xuống vì một mục đích. Lý do Thượng Đế ban mưa xuống là để mưa có thể được sử dụng cho việc gì đó có ích. Nói cách khác, mưa đem lại sự màu mỡ. Chúng ta có thể sử dụng nước mưa để canh tác mùa màng, chúng ta có thể dùng hoa trái từ các vụ mùa đó phục vụ cho đời sống con người. Vì thế đó là công dụng của mưa. Tương tự, khi con người nhận được điều gì đó từ Thượng Đế, cái đó phải sản sinh ra cái gì có ích; mà không nên cằn cỗi vô dụng.

Bản chất con người cũng có thể so sánh với đất. Có loại đất, khi mưa xuống, nhanh chóng mọc lên mọi loại cây cối, thảo mộc và rau quả có ích cho cuộc sống con người. Loại này được gọi là đất tốt.

Có một loại đất khác là đất sình lầy. Khi mưa xuống trên đất này, sẽ hình thành các ao tù và những vũng nước, và nước đọng lại. Nước trong trường hợp này không sản sinh cái gì có ích; ngược lại còn sinh ra những thứ nguy hại cho cuộc sống con người. Nước đọng nuôi dưỡng tất cả các loại côn trùng bẩn thỉu v.v.., những loài côn trùng này lan truyền bệnh tật, và vì thế nếu người ta không tháo nước ở chỗ đất sình này cho khô ráo, nó sẽ trở thành ổ bệnh dịch hạch.

Cũng có loại đất cát. Nếu mưa xuống đất cát, nước mưa sẽ chảy thẳng tuột; nó chẳng sản sinh ra thứ gì – như ở Ả Rập. May mà người Ả Rập có dầu hỏa thay thế.

Vẫn có một loại đất khác gọi là đất sét, đất này trơn trợt. À loại đất này có thể tốt mà cũng có thể xấu. Nếu anh chị em cày xới đất này kĩ lưỡng, nó có thể cho những vụ mùa có ích, nhưng nó cũng có thể trở nên lầy lội và lại giúp các loại côn trùng có hại sinh sôi, những côn trùng này sẽ lan truyền bệnh tật v.v...

Con người cũng giống như thế. Có những người khi họ tiếp nhận được những kiến thức tâm linh, họ phát huy tốt và có thể truyền sự hiểu biết đó cho những người khác, để những người khác cũng có thể tiếp nhận những kiến thức đó từ họ, và những người tiếp nhận cũng sẽ có được những lợi ích từ những gì người ban đầu nhận được, những kiến thức này được đem ra vận dụng. Hơn nữa, ở chỗ họ tiếp nhận sự hiểu biết, nó không dừng lại ở đó, mà họ có thể vận dụng hiểu biết đó. Nói cách khác, họ mang lại giá trị cho xã hội bởi tài năng của chính họ phát triển. Họ có thể làm những việc mà trước đây họ không thể làm được. Đây là loại đất màu mỡ.

Nhưng có những người khác nhận được kiến thức tâm linh, tuy nhiên họ chỉ giữ cho riêng mình. Thế thì nguy hiểm. Họ tuyên bố, “Tôi biết làm cái này, tôi biết làm cái kia,” nhưng thực sự họ không biết làm gì hết, vì đó chỉ là kiến thức được giữ trong kho và kiến thức đó không phát huy được chút nào. Tình huống này giống như trường hợp của một bác sĩ, ông ta học để trở thành bác sĩ, nhưng cả đời mình, ông ấy chỉ hiểu những gì mình đã học ở trường; nói khác đi, ông ta là kẻ vô tâm.

Kế đến là một loại đất khác – những người rất thích tiếp nhận bất kỳ sự thông thái nào, bất kỳ loại kiến thức nào, nhưng nó chỉ chạy lướt qua mà thôi. Chẳng bao giờ mang lại lợi ích gì cả. Họ rất phấn khởi tiếp nhận bất cứ điều gì đến trên đường họ đi, nhưng chẳng còn dấu tích gì về việc đó trong cuộc đời họ. Nhưng nếu ngược lại, những người này nhận được những kiến thức tiêu cực, sau đó họ phát huy dữ dội; họ phát triển những thứ như tà thuật v.v... Họ biết cách dùng tà thuật ngay lập tức. Thế nhưng những điều hữu ích, những kiến thức có lợi hay sự tiếp nhận có ích thì họ không biết cách dùng.

Kế đến có những người tương ứng với đất sét. Đối với họ, kiến thức tâm linh như là thứ để họ dùng để thực hiện các dạng tà thuật. Kiến thức đó chỉ trở thành thủ đoạn gian xảo mà họ dùng, vì thế khi người ta đến gần họ thì người ta gặp phải sự trơn trợt và té ngã, giống như đất bùn lầy trở nên trơn trợt. Nhưng anh chị em cũng có thể dùng đất này để làm đồ gốm sứ; anh chị em có thể làm ra những cái tách, dĩa để tách và dĩa đựng thức ăn v.v... Vì vậy, nếu anh chị em sử dụng phép so sánh tương đồng, đôi khi những người này cũng có thể làm gì đó có ích.

Bây giờ tất cả chuyện này là một cách nói dùng nghĩa bóng và mang tính biểu tượng, nhưng đó là sự thật, và thực sự là tất cả được viết trong quyển sách "Susila Budhi Dharma" của Bapak. 

81 LON 1 [bản dịch ngay tại chỗ]

***

Và Bapak không có cảm giác ghét bỏ ai. Không ghét ai cả, Bapak không xem ai là kẻ thù của mình hết. Và điều đó không chỉ áp dụng cho con người mà ngay cả các thực thể ma quỷ, người ta thường nói, “A‘udhu bi’l-Lahi mina’sh-shaitani ’r-rajim” [tiếng Ả Rập], câu nói đó có nghĩa là, “Xin Thượng Đế hãy giữ cho con tránh xa ma quỷ đáng nguyền rủa”. Bapak không ghét chúng. Và bởi vì Bapak không ghét chúng nên khi chúng đến; vâng, cũng không sao cả. Kết quả là ít nhất chúng gây phiền toái cho Bapak, trong khi nhiều anh chị em bị chúng quấy phá. Chúng không phá Bapak vì Bapak không ghét chúng. Đó là lý do tại sao không phải Bapak là người đi tìm điều kiện thuận lợi mà những điều kiện thuận lợi tìm kiếm Bapak.

Có nhiều dấu hiệu cho thấy điều đó, thưa các anh chị em. Các hội viên ở Luân Đôn (Anh Quốc) có lẽ đã chứng kiến những điều này. Và những hội viên ở Mỹ và Nam Mỹ cũng thế, nếu họ sẵn lòng làm chứng và muốn tin vào điều đó. Chuyện xảy ra ở một nơi chưa từng có mưa, đêm trước khi Bapak đến, có một cơn mưa rất lớn. Kết quả là sáng hôm sau, Bapak được mọi người ở thị trấn đó chào đón, bởi họ quá vui sướng vì có mưa.

Chuyện tương tự xảy ra một lần khi Bapak sắp đến đây, đến Thụy Sĩ. Trước khi Bapak đến, chị Häfeli nói, “Bapak, xin Ngài đừng đến Thụy Sĩ vì khắp nơi đều đóng băng. Nếu ngày mai Bapak đến đây, chúng con sẽ làm gì? Bapak không thể nào đến nhà con được vì tất cả đều phủ băng.”

“Ồ, không. Bapak đã hứa rồi; ngày mai Bapak sẽ đến.” Đêm hôm đó, ở Thụy Sĩ có một cơn mưa lớn. Khi Bapak đến, mọi vật đều sạch sẽ. Không còn băng giá nữa.

Đây là những dấu hiệu mà các hội viên Subud đã chứng nghiệm. Chính ông Bennet nói rằng Bapak luôn mang theo mặt trời trong túi xách của Bapak, vì thế khi Bapak đến nơi nào thời tiết xấu, thời tiết thay đổi và trời đẹp và ôn hòa. Đó là những gì ông Bennet nói. Vì thế không phải chỉ có con người, và không phải chỉ có các hội viên Subud thương mến Bapak. Mưa và băng giá cũng thương mến Bapak nữa.

[64 BLN 3]

***

“Chúng ta nhận được mưa, bây giờ chúng ta làm gì với lượng mưa đó?”

Nếu chúng ta nhận được Ân Huệ của Thượng Đế, ân huệ đó giống như mưa. Chúng ta nhận được mưa, bây giờ chúng ta làm gì với nước mưa? Chỉ để nước mưa trôi đi lãng phí chăng, để nó chảy hết ra biển khơi rồi biến mất tăm sao? Hay chúng ta có thể làm gì với lượng mưa đó?

Bapak muốn chúng ta nhận thức rằng Latihan tâm linh mà anh chị em nhận được giống như mưa. Mưa từ những đám mây trên bầu trời rơi xuống. Mưa có thể làm được nhiều việc. Mưa có thể là hiểm họa cho cuộc sống con người. Mưa có thể gây ra lũ lụt và thiệt hại, nhưng nếu con người có thể dùng khả năng của mình và dẫn nước mưa theo hướng đúng, nó có thể trở thành nguồn nước mang lại sự phì nhiêu màu mỡ, một nguồn lợi ích cho xã hội loài người. Anh chị em có thể khai thác lợi ích từ lượng mưa này, từ tặng vật hào phóng mà Thượng Đế ban cho chúng ta hay không ?

Nếu chúng ta không tận dụng, nếu latihan này ách tắc bên trong, nó sẽ chẳng những không tiến bộ và không phát triển, chẳng những không tiến bộ ở thế gian này mà còn trở thành nguồn gốc của sự tăm tối dành cho các anh chị em, bởi vì tất cả mọi loại tưởng tượng sẽ phát sinh bên trong con người anh chị em. Nếu anh chị em không dùng latihan để tạo ra một cái gì đó ngoài bản thân anh chị em, khi đó thay vì là một nguồn lợi cho anh chị em, nó sẽ trở thành một chướng ngại vật và một gánh nặng.

Thật sự, nếu anh chị em có thể truyền latihan này cho người khác qua gương tốt của anh chị em, qua cách sống của anh chị em, lúc đó thật sự là amal (công): sự phục vụ nhân loại đích thực, sự phục vụ này sẽ mang lại một phần thưởng rất lớn, một sự thưởng công mà anh chị em không thể tưởng tượng được, dành cho cả đời sống trên thế gian này và sự sống ở thế giới bên kia.

Nếu một người nào đó trong Subud nhận được latihan kejiwaan, thật lạ lùng và kỳ quái khi nghe nói hoặc thấy người đó là kẻ lang thang không mục đích, chẳng làm được việc gì ra hồn. Một hội viên Subud mà không làm việc, chẳng làm được gì cả, thì thật kỳ lạ. Nếu anh chị em thật sự nhận được latihan này, nếu anh chị em nhận thức được ý nghĩa của latihan, lúc đó latihan kejiwaan sẽ mở ra cho anh chị em một con đường rộng thênh thang, một con đường mà anh chị em có thể bước đi trên đó, đó chính là đường đời của anh chị em. Con đường đó rộng lớn và tràn đầy sự hài lòng thỏa mãn và lợi ích cho chính bản thân anh chị em và những người xung quanh mình...

[81 CMB 4] [bản dịch ngay tại chỗ]

***

Latihan Subud có thể được so sánh như mưa, và bản thân anh chị em được so sánh như đất. Mưa từ trên cao rơi xuống trái đất và mưa không định rõ là chỉ có những cây dừa, hay những cây xoài, hoặc những cây đu đủ có thể mọc lên. Không. Mưa rơi xuống đất sẽ giúp cho bất cứ cây cối nào, tùy theo điều kiện, mọc lên ở đó. Đây là một hình ảnh ẩn dụ về latihan mà anh chị em tiếp nhận. Mặc dù latihan đến từ quyền năng của Thượng Đế, khi latihan đến tới anh chị em, mỗi người sẽ tự mình phát triển tùy theo cá tính của mình – sự tiến bộ của anh chị em sẽ không giống như người khác và sự tiến bộ của người khác cũng không thể giống anh chị em. Chính xác đó là cách hợp lý, vì sự phát triển phù hợp với bản ngã nguyên thủy đích thực của chính anh chị em; phù hợp với cá tính riêng của anh chị em. Và bây giờ điều quan trọng đối với tất cả các anh chị em là hãy làm cho đất đai của mình phì nhiêu màu mỡ và giữ cho đất đai không có cỏ dại mọc – đó là làm thanh sạch chính mình – để khi  mưa xuống, cây cối sẽ mọc lên mảnh đất đó và những cây này thật sự có ích và sinh hoa lợi cho cuộc sống của anh chị em và gia đình mình, trên thế gian này cũng như sau này, sau khi anh chị em trở về thế giới bên kia.

[67 TYO 4]

 

 
 
  © 2015 Góc Nhỏ