Đêm cuối cùng

 Minh Thần dịch
The Last Night - Bài của Manawati Johan, y sĩ châm cứu cho Bapak, trong An Extraordinary Man

   
 

1986

 

Mỗi lần nhớ tới cái đêm cuối cùng đó, tôi đều khóc. Đó là lúc sinh nhật của Bapak, ngày 22 tháng 6 năm 1987. Chúng tôi có một tiệc ăn mừng lớn nhưng Bapak không thể xuống dưới nhà, còn chúng tôi thì hát một bài ca về sinh nhật cho Bapak nghe. Sau khi ăn uống xong, mọi người đều về nhà, kể cả chúng tôi là bác sĩ Johari và tôi, nhưng khi chúng tôi về tới nhà, cô con gái của chúng tôi nói rằng chúng tôi phải đến Pamelang trở lại, vì Bapak đang đau ốm nặng. Bác sĩ Malewa yêu cầu chúng tôi trông nom Bapak trong lúc ban đêm.

Vậy nên, chúng tôi lại đến Pamelang, Bapak thì đang được tiêm truyền và cho hít khí oxy. Tôi không còn nhớ được là có bao nhiêu người, tôi nghĩ là 6 hay 7, đang ngồi trên thảm, còn Bapak thì ngồi trên giường và đang nói chuyện. Bapak nói về nhiều điều, và trong lúc Bapak nói chuyện, tôi ngồi phía bên kia của Bapak. Tôi không biết đó chỉ là cảm tưởng hay không, nhưng Bapak liên tục nhìn tôi. Người nhìn tôi, và tôi cảm thấy Bapak đọc thấy những gì có trong bản chất tôi. Tôi cảm thấy khó chịu. Bapak nhìn như thế, và một cách từ từ tôi di động cho tới khi ngồi đằng sau một chiếc ghế lớn khiến Bapak không thể trông thấy tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu mà không hiểu tại sao.

Khi tình trạng của Bapak trở nên suy yếu hơn, chúng tôi đi gọi điện thoại cho bác sĩ Maliwa. Tôi yêu cầu ông: “Xin anh kiếm cho Bapak một chỗ nằm trong bệnh viện St. Carolas, khiến chúng tôi có thể đem Bapak tới đó.” Nhưng khó liên lạc được bằng điện thoại. Cuối cùng, lúc 3 giờ sáng, bệnh viện St Carolas cho biết: “Được rồi, quý vị có thể đến.” Mas Adji và bác sĩ Johari, chồng tôi, đem Bapak xuống thang máy, còn tôi thì chạy xuống cầu thang qua phía nhà bếp. Muti chạy đến phía tôi nói: “Cô Manawati, cô đi với Bapak. Cô đi với Bapak.” Tôi chạy tới nơi xe hơi đậu, và trông thấy chồng mình ngồi bên cạnh Bapak nơi ghế sau trong xe hơi. Chồng tôi bước ra ngoài xe hơi và bảo tôi vào ngồi. Tôi ngồi bên trái của Bapak, còn khí oxy thì đặt bên phải.

Mas Adji lái xe và ngồi bên cạnh anh là Ibu Mastuti. Bapak chợt cử động, và tôi biết là Bapak muốn tôi xoa bóp cho. Tôi xoa bóp lưng và cổ của Bapak. Khi tôi làm như vậy, người nói điều gì đó, có lẽ nghĩa là người cảm thấy dễ chịu khi tôi làm vậy. Trong lúc xe đang chạy, tôi trông thấy bàn tay trái của Bapak tuột khỏi thành ghế trước. Ban đầu người nắm lấy thành ghế trước để chống đỡ thân thể mình. Tôi xoa bóp và cảm thấy nó rất lạnh, rồi thấy Bapak nói điều gì đó nhưng mình không hiểu được. Bapak mở miệng ra, và có lẽ vậy, có lẽ là Allahu Akbar. Mỗi lần xe hơi quẹo phải, Bapak không thể giữ thăng bằng, nên tôi phải chống đỡ thân thể của Bapak với thân thể nhỏ bé của mình.

Tại Deponigoro, chỗ đường xe lửa đi ngang qua đường cái bị chặn lại, chúng tôi phải đậu xe lại. Lúc đó Bapak nói mình cảm thấy khó ở, và bởi là một y sĩ, tôi coi xem tình trạng của Bapak bằng cách bắt mạch cho Bapak nhưng không nhận thấy gì nữa. Bismillah, tôi khép mắt Bapak lại với ngón tay mình, và biết rằng người không còn đó nữa. Tôi nói: “Mas Adji, xin anh chạy nhanh hơn nữa”, và khi cổng được mở, Mas Adji đánh xe vào. Lúc đó Ibu Mastuti quay đầu lại nhìn, và nhận thấy có điều gì không ổn. Bà khóc: “Bapak! Allah! Bapak!”

Tôi ôm lấy Bapak. Tôi ôm Bapak và chống đỡ cho Bapak vì tất cả sức nặng của Bapak đè lên tôi. Khi chúng tôi đến bệnh viện St. Carolas, Mas Adji và bác sĩ Johari đem Bapak vào phòng cấp cứu. Y sĩ của bệnh viện làm một cái ECG (điện tâm đồ) và thấy nó bằng phẳng. Tôi cố làm một cái CPR (thuật làm cho phổi và và tim hồi sinh) nhưng sau một lúc tôi biết là chẳng giúp được gì. Viên y sĩ trực nói rằng đây là một trường hợp DOA (Death on Arrival: bệnh nhân chết khi tới bệnh viện). Vậy nên, đích xác là lúc nào thì không ai biết được, nhưng chắc là khoảng 4 giờ sáng. Đó là đêm cuối cùng với Bapak và những gì tôi còn nhớ được.

 
 
  © 2015 Góc Nhỏ