Vượt cả không gian và thời gian

 Diễm Phúc dịch
(Nguồn: Tạp chí Subud Voice - số 49, phát hành tháng 6 năm 2015)

Ngày 22 tháng 6 sẽ là Sinh Nhật Bapak, một thời điểm đặc biệt để tưởng nhớ đến người sáng lập Subud của chúng ta.

Robert Goonetilleke ở Sri Lanka đã viết hồi ký này nói về chuyến viếng thăm bờ Tây nước Mỹ của Bapak vào năm 1976...

   
 

(Ảnh: Mikhail David).

 

 Đa số các hội viên Subud, những người may mắn được gặp Bapak khi Người còn tại thế, nhớ những trải nghiệm/sự kiện về Bapak, những điều đó lưu lại dấu ấn nơi chúng tôi. Vì lý do nào đó, cho dù năm tháng qua đi, những chứng nghiệm đó vẫn còn in đậm trong ký ức của chúng tôi.

Những sự kiện này xảy ra trong thời gian Bapak đến thăm bờ Tây Bắc Mỹ vào năm 1976.

Khi tôi hay tin Bapak sắp đến, tôi đã chuẩn bị cho mình chuyến viếng thăm sắp tới bằng cách xin nghỉ phép ở cơ quan v.v... Tôi dự định đi theo Bapak từ LA (Los Angeles – Mỹ) đến  Vancouver BC (thành phố Vancouver ở tỉnh British Columbia, Canada). Lần cuối cùng tôi gặp Bapak là vào năm 1973, ở Cilandak, ngay sau khi Bapak bị bệnh, lúc đó Bapak rất hạn chế tiếp xúc với khách đến thăm.

Một điều gì đó bất thường đã xảy ra, một chị Subud, Idrea Von Hahn ở Vancouver, tôi quen thân với gia đình chị này, chị đã liên lạc với chúng tôi và nói chị sẽ đi cùng với vợ tôi và tôi bằng đường bộ như chúng tôi đã dự định. Cả ba chúng tôi lái xe từ miền Trung California đến LA vào ngày Bapak đến và có mặt trong tất cả các buổi nói chuyện và trắc nghiệm của Bapak.

Thậm chí các chị em bên nữ còn giúp chuẩn bị thức ăn và ủi quần áo cho Bapak! Vì chúng tôi đến từ vùng có khí hậu lạnh hơn ở bang California, tất cả chúng tôi đều để ý thấy LA ấm áp bất thường. Trước đó tôi đã phải mặc áo jacket để giữ ấm vì lúc đó là đầu mùa đông.

Ngày hôm ấy trời ấm áp hơn. Quý bà quý cô rất thích thời tiết này và mặc trang phục mùa hè để đi dạo xung quanh, còn tôi phải mua một áo jacket bằng vải cotton mỏng hơn. Khi hỏi các hội viên Subud về thời tiết này, họ nói “ Đó là những cơn gió kỳ dị” người Tây Ban Nha gọi như thế, một hiện tượng hiếm thấy xảy ra khi những cơn gió nóng từ sa mạc phía Đông thổi về hướng biển và làm cho toàn miền Nam California ấm lên. Thật ly kỳ!

“Không có gì tồn tại mãi mãi...”

Trạm dừng kế tiếp là San Francisco và chúng tôi lái xe quay về kịp giờ dự những buổi nói chuyện và trắc nghiệm. Bapak dành thời gian để thăm nhóm Santa Cruz và có một buổi nói chuyện ngắn. Bapak cũng ban phúc lành cho tất cả những trẻ em có mặt vì vào thời gian đó có nhiều đôi vợ chồng Subud ở SC.

Bapak cũng trồng một cây gỗ đỏ (tùng hay bách), cây đó phát triển cao lớn và vẫn còn sống cho đến ngày nay. Trong khi đang trồng cái cây đó, Hội trưởng Subud ở SC cho Bapak biết rằng cái cây này sẽ trường tồn vì có những cây gỗ đỏ hiện giờ ở hạt SC đã sống hơn năm ngàn năm. Bapak lặng lẽ nhận xét “Không có gì tồn tại mãi mãi.” Rất tiếc !

Ngay lúc này Idrea quyết định đáp máy bay trở về Vancouver BC để chuẩn bị đón Bapak đến và chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình dài bằng đường bộ cùng với hai đứa con nhỏ của chúng tôi. Chúng tôi đã bỏ lỡ chặng dừng ngắn của Bapak ở bang Washington và hầu như lái xe không ngừng nghỉ dọc theo xa lộ số một trên bờ biển Tây đi về Vancouver BC và ở với gia đình của Idrea.   

Khi chúng tôi đến đó, trời khá lạnh và đợt tuyết đầu tiên đã rơi xuống bang Washington và chúng tôi phải dùng dây xích để lái xe ở một số nơi. Khi chúng tôi ở Vancouver BC, trời khá lạnh và rồi chuyện đó lại xảy ra một lần nữa, vâng, thời tiết hợp tác và ấm áp lên rất nhiều đến nỗi vài chồi xanh xuất hiện trên mấy cái cây khi Bapak ra đi!

Khả năng nhìn xa thấy trước của Bapak

Có một việc tình cờ khác luôn khiến tôi nghĩ ngợi trong suốt thời gian Bapak viếng thăm Vancouver. Không biết vì lý do gì hầu hết thời gian đó Idrea lái xe chở Bapak đi đây đó. Bapak có một buổi nói chuyện tại một trong những hội trường ở UBC. Bapak ở trong một ngôi nhà ở phía Bắc Vancouver, vì thế chúng tôi lái xe đến nơi này sớm.

Chúng tôi lái chiếc xe station wagon (xe hơi dài có chỗ để hành lý phía sau) của chúng tôi theo Idrea và đến ngôi nhà nơi Bapak và phái đoàn của Người đã chờ sẵn. Idrea chở Bapak đi trên tuyến đường có cảnh vật đẹp ngang qua công viên Stanley. Khi tất cả chúng tôi đến gần một chiếc cầu bắc qua sông Frazer, tôi bám ngay sau xe của chị ấy đang chở Bapak, và chị ấy đang chạy trên làn xe dẫn chúng tôi lên cầu.

Trong tích tắc chị ấy đổi làn xe và cho xe đi vào con đường cũ dài hơn và ngoằn ngoèo hơn. Tôi bị bất ngờ và chạy lên chiếc cầu mới, đường này ngắn hơn và nhanh hơn. Sau đó một chút xíu thôi, xe cộ bắt đầu chậm lại và phía trước là một hàng dài xe cộ, chúng tôi bị mắc kẹt. Có một tai nạn xe hơi nghiêm trọng phía dưới con đường và chúng tôi đến hội trường để dự buổi nói chuyện trễ gần nửa giờ.

. Sau buổi nói chuyện của Bapak, tôi hỏi Idrea điều gì khiến chị lái xe vào con đường phía dưới. Chị ấy nói ngay tích tắc trước đó, Bapak chỉ dẫn như vậy.

Ở đây Bapak là một con người rất bình thường, nhưng ngay cả thời tiết cũng phải biến đổi theo nhu cầu của Người và “hệ thống radar” của Bapak thì không phải của một người bình thường, khả năng đó có thể vượt cả không gian và thời gian.

Tôi thường cảm thấy chúng ta được ân phước biết bao khi biết Bapak lúc Người còn tại thế.

Tôi xin phép được nói “Kính chúc Bapak sinh nhật hạnh phúc”.  

 
 
  © 2015 Góc Nhỏ