Lợi ích của latihan được thể hiện qua hoạt động từ thiện

Kurnia

 
Trinh mặc áo đỏ  
   

Trinh một cô gái trẻ đã gia nhập vào Subud hoàn toàn không phải là điều tình cờ.

Trinh thuê một nửa phía trước nhà của Hà đề làm nơi bán drap, áo gối do chính chị Sanh mẹ của Trinh may. Chị Minh Tuệ, vợ của anh Hoàn Hương thường hay mua áo gối ở chỗ của Trinh.

Và Trinh đã có một giấc mơ nhìn thấy cả gia đình của mình nắm tay nhau và cùng nắm tay anh Hoàn Hương và chị Minh Tuệ, và lạ lùng sao mặt đất nơi họ đứng vẫn còn nguyên vẹn trong khi vùng đất chung quanh nứt ra và có nhiều người bị rơi vào những đường nứt ấy.

Thế là Trinh hỏi chuyện chị Minh Tuệ .... và cả ba mẹ con là chị Sanh, Trinh và Tâm đã trở thành những dự bị hội viên và khi các phụ tá quốc tế là Isti - Ân Điển và Luqman đến thăm VN vào tháng 10.2011 cả ba đã được khai mở, và thật trùng lắp là chị Minh Tuệ sau hơn 7 tháng là dự bị phụ tá đã được Isti và Ân Điển công nhận là phụ tá chính thức và đã đứng ra khai mở cho Trinh, đúng hơn là người làm chứng là linh hồn của Trinh đã được quyền năng của Thượng Đế chạm đến. Khoảng gần 2 năm sau thì em trai của Trinh là Toàn cũng xin gia nhập Subud và đã được khai mở.

Và con đường Trinh tham gia vào các hoạt động từ thiện cũng rất là ... tự nhiên giống như trở thành một hội viên Subud vậy.

Trinh có một người bạn tên là Nga, chị Nga cùng với nhóm bạn của mình vào mỗi tháng thường đến một ngôi chùa hay một điểm từ thiện nào đó để cắt tóc miễn phí. Qua hoạt động cắt tóc miễn phí này, chị Nga đã nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh và chị Nga đã kể chuyện cho Trinh nghe...., và thế là Trinh đã bước dần vào các hoạt động từ thiện.

Qua lời chị Sanh kể lại thì Hà là chủ căn nhà nơi Trinh thuê lại một nửa mặt bằng phía trước để làm nơi buôn bán. Hà không bao giờ thích những chuyện làm từ thiện, còn nói với em gái của mình việc làm đó chỉ khiến cho người ta sống ỷ lại mà thôi. 

 
Hà người mặc áo trắng đứng kế bên sư cô  
   

Còn Trinh sau mỗi chuyến từ thiện đều chụp hình, để khi có dịp nói chuyện với bất cứ ai có thể đưa ra hình ảnh cho người đối diện nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh. Và rồi em của Hà nhìn thấy những hình ảnh đó và đã đưa cho chị mình cùng xem. Dần dần Hà cùng chồng và mẹ của mình tham gia vào những chuyến đi từ thiện do Trinh tổ chức. Chính Hà đề nghị với Trinh là Trinh có thể dùng một nửa mặt bằng còn lại để kinh doanh thức uống bổ dưỡng Herbal Life vừa giúp người, vừa có thêm tiền để làm từ thiện.

Chị Sanh và Trinh đều tin rằng chính quyền năng của Thượng Đế qua miệng của Trinh đã làm thay đổi Hà từ một người từng phản đối việc làm từ thiện, thế mà bây giờ đã hoàn toàn khác hẳn.

Chị Sanh kể chuyện là Trinh rất tin tưởng vào Thượng Đế và thường cầu nguyện trước mỗi việc làm. Như chuyến đi vào ngày 25.12.2014 đến Bình Phước này, trước cả tháng Trinh đã cầu xin Thượng Đế cho Trinh có được lương thực thực phẩm chất đầy cả xe tải để đem đến vùng đất xa xôi hẻo lánh này. Và cuối cùng Trinh đã có một xe tải đúng như lời cầu xin.

Vào lúc 3 giờ sáng ngày 25.12.2014 thì anh tài xế xe tải đã hẹn đến chở hàng gọi điện thoại cho Trinh báo là xe bị hỏng phải sửa chửa đến 7 giờ sáng mới xong. Nếu đi lúc 7 giờ sáng thì đến nơi không kịp phát quà và cho các cháu ăn, thế là Trinh liền chạy ra đường Võ văn Tần (là đường Trần Quý Cáp trước đây) mong là sẽ gặp một chiếc xe tải để nhờ chở hàng dùm. Việc mong gặp được một chiếc xe tải trống đi trong thành phố là một điều rất hiếm, vậy mà điều hiếm có này vẫn xảy ra, và Trinh đã tìm gặp chiếc xe tải mà quyền năng của Thượng Đế đưa đến.

Đó là lý do vì sao mà có lời ghi chú ở một tấm hình là bà chủ xe tải bị hư là vậy. Còn anh tài xế chiếc xe tải hôm đi, sau khi đã chở quà cho các cháu xong, về đến chùa đã dùng loại xe cút kít chở hồ xây dựng để chở gạo, các thùng bột canh .... cất vào kho của chùa Thanh An.

Trinh quen sư cô Thích Nữ Nhuận Trí qua một người bạn và chỉ liên lạc qua điện thoại trước chuyến đi này. Khi đến nơi gặp mặt và nói chuyện mới biết sư cô tu ở Đại tùng Lâm (Bà Rịa, Vũng Tàu) đã đến tỉnh Bình Phước và cùng với các phật tử nơi đây khai hoang xây chùa.

Đây là vùng đất đỏ chủ yếu trông cà phê, hạt điều và đa số là dân tộc thiểu số. Các trường học được xây trong các đồn điền và trường này cách trường kia khoảng cả chục cây số. Tuy là trường nằm sâu trong các đồn điền, nhưng từ nhà đến trường có em phải đi bộ đến 2 hay 3 km hoặc 7 hay 8 km. Các học sinh thì thường học sáng chiều, nếu các em không có cơm ăn thì phải lội bộ về nhà ăn cơm đến khi quay lại thì mệt lã cả người không thể học gì được. Chính vì thế mà sư cô đã nghĩ ra việc nấu cơm chay rồi nhờ các phật tử chia nhau chở đến 5 trường học cho các em ăn trưa.

Qua những gì đã xảy ra trong cuộc đời của mình, tôi tin rằng Trinh càng có thêm sức mạnh, nghị lực và lòng tin vào quyền năng của Thượng Đế hiện diện bên trong latihan đang hướng dẫn Trinh trong cuộc sống. Với tôi, Trinh còn là một người đã có thể áp dụng latihan vào cuộc sống.

 
 
  xem thêm hình ảnh  
 
  © 2014 Góc Nhỏ