Thêm nữa từ Varindra

Kurnia Trần Thị Kim Thái
   dịch từ Subud Voice số 30 tháng 11 năm 2013

Một trích đoạn khác từ bài nói chuyện của Varindra Vittachi với các hội viên trẻ Subud tại cuộc họp Vùng 7. Varindra đã là Chủ tịch của Hội Subud Thế Giới, một công việc mà ông ấy đã đảm nhiệm trong suốt ba mươi năm, từ 1963 đến 1993. Cuộc họp được Subud Montreal tổ chức vào tuần lễ thứ nhất của tháng 7 năm 1992 tại trung tâm hội nghị ngay bên ngoài Montreal, Canada.

 
Varindra Vittachi tại một buổi đón tiếp ở Liên Hiệp Quốc. Simon Guerrand ở bên trái và Ed Kerner ở bên phải  
   

Giờ đây hãy nhớ rằng Bapak là một người Nam Dương và Người đã tiếp nhận bằng ngôn ngữ của mình. Đó đã là một vấn đề đối với tôi vào lúc khởi đầu, tôi phải thừa nhận. Có một lần tôi đã mặt dày mày dạn đề nghị với Bapak, “Bapak, tại sao Người không học tiếng Anh? Như thế ắt sẽ dễ dàng hơn rất nhiều với tất cả chúng tôi.” (Tôi đã luôn luôn hỏi những câu hỏi ngu xuẩn giống như thế.) Và Bapak đã trả lời, “Ja, ngoại trừ điều đó ra chuyện này tất nhiên là không có mới mẻ gì.” Bapak đã tiếp nhận bẳng ngôn ngữ của mình, và Người đã không muốn có bất kỳ một chướng ngại nào đối với sự tiếp nhận đó. 

Chúng ta đã sử dụng một số từ bằng tiếng Nam Dương vào thời đó bởi vì chúng chứng tỏ là hữu ích. Thí dụ, từ latihan, đơn giản chỉ có nghĩa là rèn luyện. Tôi nhớ có một lần đi đón một vài người Anh tại phi trường Jakarta để đưa họ về nhà của Bapak. Trên con đường tới nơi đó họ nhìn thấy một tòa nhà binđing lớn với tấm bảng thông báo viết rằng Sekolah Latihan Polisi. “Chúa ơi”, họ đã nói, “ở Nam Dương cảnh sát cũng tập latihan!”

Ông Bennett (hay Ông B như chúng tôi thường gọi ông ấy như thế) là một nhà ngôn ngữ học lỗi lạc. Ông ấy tìm thấy một người Nga trong hai tuần, và nhanh chóng sau đó bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Nga với người thầy giáo của mình. Ông ấy cũng tìm thấy một người Nam Dương trong hai tuần, và chẳng mấy chốc sau đó bắt đầu dịch cho Bapak khi Bapak cho các bài nói chuyện. Ông ấy đã phạm nhiều sai lầm. Bạn có thể trở nên thông thạo một ngôn ngữ trong hai tuần, nhưng bạn cũng có khả năng phạm nhiều sai lầm.

Thí dụ, Bapak thường dùng từ ngữ berlatihan perantin cho chữ phụ tá – có nghĩa là người phụ giúp, hay người hầu nếu bạn thích, một người phục vụ. Từ ngữ này được dịch sang tiếng Anh là người phụ tá, nếu xét về mặt ngữ học thì không sai bởi vì dĩ nhiên là một người phụ giúp làm công việc giúp đỡ. Nhưng chữ này hàm chứa nhiều nghĩa tiềm ẩn: một người cần sự giúp đỡ, và bạn giúp. Người mạnh giúp người yếu. Bạn có thể giúp cho một ai đó ở bên dưới bạn. Đại loại đó là những nghĩa tiềm ẩn. Vì vậy đây là chỗ mà những quan niệm theo thứ bậc xuất hiện chung quanh từ này.

Hay lấy từ “testing”. Từ này về mặt ngữ nghĩa của tiếng Nam Dương thì không có liên hệ gì với chữ “testing” của tiếng Anh. Khi Bapak thường trắc nghiệm với chúng ta, Bapak đã dùng từ “terima”, có nghĩa là “tiếp nhận”. Cụm từ “Thank you” là “terima kasih”, mà theo nghĩa đen có nghĩa là “hãy nhận lời cám ơn của tôi”. Khá là nhanh chóng, “testing” với tất cả những ngụ ý về “kiểm tra, xem xét” đã ra đời. Thí dụ như, xem xét sự trình diễn của một ai đó.

Tất cả những sự hiểu sai này xuất hiện do bởi sự dịch sai. Và chúng ta đã sử dụng những bản dịch sai này liên tục trong hai thế hệ. Tôi không đang đề nghị là chúng ta nên thay đổi những từ này; hãy hiểu chúng thật sự có ý nghĩa gì. [Varindra hướng về phía người đã nêu lên vấn đề về việc dùng từ “nafsu” và nói với anh ta là Fritz von Kahler người bạn tốt của ông ấy đã có từ riêng của anh ấy là “snafu” thay cho từ  “nafsu”!]  

Trong những ngày đầu tiên của tôi trong Subud, tôi đã rất hỗn xược với Bapak – người - với - người, bạn biết đó. Rất là vô tình, bạn không thể tưởng tượng được! Tôi đã ngồi cạnh Bapak trong nhiều đêm, lần lượt hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Nhưng sau đó, sau một thời gian, tôi bắt đầu để ý thấy mọi người ngồi một cách nghiêm chỉnh phía sau Bapak, và tôi đã bắt đầu đoán Bapak có lẽ là thế nào đó.

Có một lần tôi đã hỏi Người, “Bapak, con đã hiểu là người đã nói uống rượu thì có hại. Thế thì uống rượu có gì là sai trái?” (Tôi thường là một người nghiện rượu. Tôi là một ký giả, và việc uống quá nhiều là một căn bệnh nghề nghiệp. Một phần tư chai whiskey trong một ngày là tiêu chuẩn; và là một tên thực dân Anh giỏi, được đào tạo tốt, tôi biết cách cầm một chai rượu như thế nào như một quý ông.)  

Và Bapak đã nói, “Anh uống rượu hở?” Tôi đáp lại, “Đúng vây”. Người nói, “Thế anh uống rượu gì?” Tôi trả lời, “Scotch whiskey”. Bapak đã tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại “Anh có thích không?’ “Có chứ ạ, rất là nhiều.” Và Bapak trong khi nghe tôi nói điều này đã không vỗ vào đầu của mình và nói, thật là một anh chàng kinh khủng – ra khỏi Subud, và vân vân. Bapak đã quan tâm đến tính cách này – ở tôi.  

“Anh có uống rượu nhiều không?” Bapak đã hỏi. tôi đã nói, “Chắc chắn là thế”. Bapak đã nói, “Rượu Scotch whiskey ngon cũng được ban cho bởi Thượng Đế. Nhưng anh phải chắc chắn là anh đang uống Scotch, và rằng Scotch thì không đang uống anh.” Thượng Đế của tôi ơi, lúc đó tôi đã nhận ra là không chỉ là Scotch đang uống tôi – nó đang làm say mèm tôi.

[Lúc đó Varindra quay về phía người hội viên trẻ là người đã hỏi ông ấy về chữ “nafsu”.]

“Đây là nafsu mà anh đang hỏi đến. Chúng ta được xem là con người; chúng ta chịu trách nhiệm về những sức mạnh này. Nhưng, trên thực tế, toàn bộ điều này bị đảo ngược lại. Vì thế đó là một trường hợp phải xoay sang một hướng khác. Đó là điều mà latihan phải làm. Nó khá giống như một nhân viên tiếp tân trong văn phòng của bạn đang nhận tất cả các cuộc gọi và cho tất cả câu trả lời cho các khách hàng của bạn. Thật là vô lý.”

Câu hỏi: “Có đúng là một người phụ nữ phải xin phép một người đàn ông để vào Subud không. Tại sao vậy?”

Bạn cho rằng câu trả lời của tôi đối với câu hỏi này sẽ là “Đúng vậy”. Nào, bây giờ, hãy để tôi nói với bạn về vai trò của người phụ nữ Nam Dương là vâng lệnh người đàn ông rất nhiều. Người đàn ông điều khiển mọi việc, anh ta là người quyết định. Tôi tin là tình huống này cũng tồn tại ở một số nơi của xã hội Châu âu hiện đại. Người đàn ông nơi đó quyết định tất cả, ngay cả ở nhà, trong khi phần lớn công việc được thực hiện bởi người phụ nữ.

Ở nơi đó, người phụ nữ gia nhập vào Subud mà không được sự cho phép của chồng – lý do gì mà người đàn ông đã giữ một quan điểm kiên quyết, ngay cả đem vấn đề ra trước tòa án với lý lẽ là Subud đang dụ dỗ nhiều người đi ra khỏi trật tự thông thường. Điều đó đã giải thích vì sao mà người phụ nữ phải hỏi xin sự cho phép của chồng để gia nhập Subud.

Nhưng chúng ta không cần phải làm điều này lâu hơn nữa. Không có lý do gì để làm thứ chuyện này lâu hơn nữa. Hãy thay đổi nó, hãy đấu tranh cho nó.. Tôi không đang nói với các bạn, khăng khăng là bạn sẽ bắt các phái đoàn đại biểu của Gia nã Đại và Mỹ đến Đại Hội. [Tiếng vỗ tay từ khán thính giả.] Chúng ta muốn Subud phát triển. Tiếng nói của các bạn phải được nghe thấy. Các bạn không thể chỉ phản đối, ném bom và các thứ giống như thế! Tôi thử thách các bạn. Hãy là đoàn đại biểu kế tiếp.

Các bạn biết đó, tại các Đại Hội trước đây các hội viên trẻ tuổi đã được cấp cho một căn nhà lớn cách xa trung tâm mọi thứ, một khu nhà ổ chuột tuyệt vời [không thể nghe thấy]. Đối với tôi điều tuyệt vời về Subud là tôi nghĩ đến các bạn như các anh chị em của tôi, không phải là các cháu nội ngoại của tôi. Không có ngay cả một khoảng cách về tuổi tác; chắc chắn là không có khoảng cách về tôn giáo, hay khoảng cách về giai cấp, hay bất kỳ điều gì giống như thế. Không có những chướng ngại về quốc gia giữa chúng ta. Tại sao cần có một khoảng cách về tuổi tác? Tại sao những người trẻ tuổi trong Subud sẽ không là các hội viên Subud mà tình cờ là người trẻ tuổi? [Tiếng vỗ tay từ phía khán thính giả]

Tôi đã có mặt tại cuộc họp của Hội Đồng tại Madrid tuần rồi. Ibu Rahayu đã có mặt ở đó, người chị của chúng ta là người phụ nữ ít khoe khoang nhất trên thế giới này, là người phụ tá ít tự phụ nhất trên thế giới này. Khi câu hỏi này của những người trẻ tuổi xuất hiện tại cuộc họp của Hội Đồng, Ibu đã nói là chúng ta phải có các phụ tá trẻ tuổi hơn. Các bạn [các hội viên trẻ tuổi] khăng khăng, các bạn có trách nhiệm cho việc cứ khăng khăng là phải có những người nói ngôn ngữ của các bạn. [Lúc đó một người từ phía khán thính giả đề cập đến việc phải chờ 7 năm trước khi trở thành một phụ tá.] Đúng vậy, Đồng ý là thế., bảy năm. Thế điều đó có là gì không? Các bạn sẽ vẫn [ngay cả khi phải chờ đợi đến 7 năm] là các phụ tá trẻ tuổi hơn chúng tôi bây giờ. [Tiếng vỗ tay từ phía khán thính giả] 

Câu hỏi: Tôi lo lắng về điều là chúng ta có thể làm gì để giúp cho sự phát triển của Subud, bởi vì tôi biết là rất ít những người trẻ gia nhập vào Subud. Tất cả họ là thế hệ thứ hai, và không có một ai ngoại trừ ra thế hệ thứ hai gia nhập vào Subud. Nhiều người đang gia nhập vào Subud, nhưng tất cả họ đều lớn tuổi, và tôi muốn biết là chúng ta có thể làm gì để giúp phát triển Subud.

Tôi không thể giải thích Subud cho mọi người, và những quyển sách nhỏ thì rải rác đây đó mà tôi không nghĩ là kể toàn bộ câu chuyện về Subud. Vì thế tôi muốn biết chúng ta có thể làm gì để giúp phát triển nó. Đúng vậy, thật là khó phát triển bất kỳ điều gì trừ khi các bạn biết các bạn đang phát triển cái gì. Đó là một điều rất là khác thường, các bạn biết đó, trong nhiều năm, nhiều năm rồi, không có ai viết một lời giải thích đơn giản về Subud là gì. Mọi người đã nhận thấy rất là khó. Rồi thì một người Mỹ, Jacob Needleman, đã viết một quyển sách có tên gọi Các Tôn Giáo Mới. Ông ấy đã viết quyển sách này vào cuối những năm sáu mươi. Trong đó có một chương nói về Subud mà tôi nghĩ đó là sự mô tả hay nhất về Subud mà tôi đã từng nhìn thấy. Và ông ấy không là một hội viên Subud. Tôi biết ông ấy, tôi đã nói chuyện với ông ấy, và tôi biết là ông ấy không ở trong số người ít quan tâm nhất đến việc gia nhập vào  Subud. Nhưng ông ấy đã nghĩ Subud là một điều hợp lý, đúng đắn, quan trọng.

Rồi thì cách đây vài năm tôi đã viết một hồi ký về Bapak [Một Hồi Ký về Subud]. Đó thật sự là một lá thơ yêu thương gởi cho Bapak. Người biên tập quyển sách đã gọi cho tôi một ngày trước khi nó được đem đi in và đã nói là cô ấy cần một lời giải thích về Subud. Tôi đã hỏi cô ấy là cô ấy có thể dành cho tôi thời gian bao lâu, và cô ấy nói là nửa giờ. Vì thế tôi đã viết một trang giấy giải thích về Subud trong nửa giờ đồng hồ. Và tất cả đã ở đó, theo chừng mực mà tôi quan tâm. Nó đó, rõ ràng. [kế đó Varindra đã quay về phía người trẻ tuổi đặt câu hỏi và nói, “Có thể bạn sẽ cần một lời giải thích nhiều hơn một chút. Tôi không biết”.]

Rất là đơn giản để nói với mọi người đó là Nguồn Đại Sinh Lực … [không thể nghe thấy]. Tôi đã ở Australia, xuất hiện trên T.V. của Melbourne, và một người phụ nữ của Đài truyền hình Sydney đã phỏng vấn tôi. Vào cuối buổi phỏng vấn, cô ấy đã hỏi tôi (thu thập toàn bộ từ những gì tôi đã đang nói trong buổi phỏng vấn), “Thế ông có thuộc về một nhóm tâm linh nào không ạ?” Và tôi đã nói, “Có, tôi gia nhập vào Subud.” Cô ấy nói, “Thế ông có thể nói cho thính giả của chúng tôi biết Subud là gì không?” Tôi đáp lời, “Thế cô có hai tiếng đồng hồ không? Tôi biết là cô đã không có hai giờ đồng hồ. Cô có hai phút chứ?”

Có thể làm điều đó, cô biết đấy, là nói một cách rõ ràng Subud là gì trong một khoảng thời gian ngắn. Để nói Subud là gì đối với tôi. Đúng vậy, đó là một sự mơ hồ. Hãy nói Subud là gì đối với cô.

Như thế tôi đã kể cho người phỏng vấn là tôi đã tiếp nhận một sự giao tiếp với Nguồn Đại Sinh Lực, rằng Subud không là một tôn giáo [không thể nghe thấy] …và làm sạch hành động của tôi. Là thế đó. Đó là tất cả mà mọi người cần biết. Chúng ta không cần thần học cho tất cả điều này.

Mặc dù là tôi tự mình nói điều này, nhưng tôi đề nghị các bạn hãy đọc lại một lần nữa đoạn mở đầu trong quyển Một Hồi Ký về Subud.

 
 
  © 2014 Góc Nhỏ