Subud là ánh sáng nguyên thuỷ

Simon Monbaron viết
   Minh Thần
dịch
   (Subud is the Primary Light của Simon Monbaron USA trong Subud Voice April 2003)

 
Simon Monbaron - 1930-2010  
   

Pak Subuh đã nói rằng Subud là ánh sáng nguyên thuỷ. Ông giải thích trước khi có bất cứ gì được tạo lập, thì đã có Thượng Đế và hư không. Ông nói điều đó thật khó tin nhưng sự thật là vậy.

Pak Subuh nói rằng Thượng Đế đã tạo ra ánh sáng (Theo Thánh Kinh Thượng Đế nói “Phải có ánh sáng” và liền có ánh sáng) Pak Subuh gọi cái ánh sáng lần đầu được tạo đó là ánh sáng nguyên thuỷ. Ông nói rằng vạn vật xuất hiện hay được tạo nên bởi hay từ cái ánh sáng nguyên thuỷ đó. Ông còn nói nội dung của latihan là cái ánh sáng nguyên thuỷ đó, và tác động của latihan cũng là cái ánh sáng nguyên thuỷ đó.

Theo tôi hiểu, với thời gian cái ánh sáng nguyên thuỷ đó sẽ đem chúng ta trở về với cái địa vị và trình độ của con người. Đó là một điều chúng ta không thể thực hiện được, nhưng với quyền năng của Thượng Đế thì dễ dàng.

Sau khi tới thăm Los Angeles trong năm 1968, Pak Subuh lấy máy bay tới Vancouver để thăm những người Subud ở đó.

Điều may mắn là tôi cũng đã đặt trước được một vé máy bay tới Los Angeles và Vancouver trong một chuyến đi làm ăn của mình, và điều này lại trùng hợp với chuyến viếng thăm của Pak Subuh. Sau cuộc thăm viếng của ông tại Los Angeles, tôi đến phi trường để đi Vancouver, và ngạc nhiên nhận thấy mình có cùng một chuyến bay với Pak Subuh và đoàn người đi theo. Máy bay tới Vancouver trễ giờ, và có điều loan báo là đêm nay Pak Subuh sẽ không có một buổi nói chuyện.

Tôi đến khách sạn mình, đi ăn uống, và bởi mệt mỏi nên đi ngủ. Tôi lăn ra ngủ, và ngay sau khi lăn ra ngủ, con người mình được nhấc lên khỏi giường ngủ. Tôi kinh hãi và nắm chặt lấy khăn trải giường với bàn tay, để khỏi mất đi sự tiếp xúc với cái mình bám vào được. Tôi không thích cái tình cảnh bay bổng trên không trung mà không có cách trở về “Trái Đất”.

Có một tiếng nói trong tâm tôi thỉnh thoảng hỏi, “Ngươi không trong Subud hay sao?” Tôi đáp là có. Tiếng nói đó hỏi tiếp “Đáng lí ra ngươi phải quy thuận chứ?” Tôi cũng đáp là có. Tiếng nói đó hỏi “Thế nào?” (nghĩa là tại sao ngươi lại không quy thuận)

Nên tôi phải quy thuận. Khi quy thuận bàn tay tôi buông khỏi khăn trải giường, và con người tôi được đặt trong tư thế đứng giữa không trung. Khi tôi mong ước quy thuận, trí óc tôi được đặt trong một trạng thại trung lập, và tôi hoàn toàn không thể suy nghĩ về bất cứ gì. Bởi trí óc mình không thể suy nghĩ, nên tôi không hoảng sợ và cũng không hỏi những điều này nọ. Tôi trong một trạng thái khiến mình có thể trông thấy và chứng kiến những gì đang xảy ra, nhưng tôi không thể làm bất cứ gì về chuyện đó.

Cơ thể tôi (đúng hơn là bản chất mình, thay vì cái cơ thể vật chất của mình) đi xuyên qua bức tường của khách sạn. Tôi đứng trong không trung, trên một con đường. Phía dưới, tôi có thể trông thấy những xe hơi đang chạy, và những người đang đi. Bản chất tôi phóng lên phía trên trong bầu trời. Cái vận tốc theo đó tôi du hành gia tăng một cách nhanh chóng kinh khiếp, và tôi có thể trông thấy các tinh tú chạy ngang qua như hồi đầu của phim Star Wars.

Tôi du hành lên phía trên với một vận tốc không thể lường được, trong một thời gian rất dài lâu. Tôi đi qua tất cả các tinh tú và tất cả các hành tinh, rồi đến một nơi chốn không còn tinh tú và hành tinh nữa, hoàn toàn không còn gì. Đó là một khối sương mù bao la màu xám. Tôi nhìn bên trên, bên dưới và bên cạnh mình, chẳng có gì hết. Trí óc tôi không hoạt động được, nên tôi không đặt bất cứ câu hỏi nào, và cũng không lo lắng về bất cứ gì. Chỉ có điều này là tôi đang ở đó.

Sau một thời gian không rõ là bao, tôi nhìn lên trên và trông thấy cách mình thật xa một sinh linh cao lớn trông như con người. Tư thế sinh linh cao lớn đó như Đức Ki Tô trên thánh giá, cơ thể ông trên và dưới đều thẳng đứng, hai cánh tay dang ra ngang hàng với vai ông. Tiếng nói trong tâm tôi cho hay: “Đó là Đức Ki Tô”. Tôi không có phản ứng gì -điều tôi làm chỉ là nhìn Đức Ki Tô.

Tôi nhận thấy có những vòng ánh sáng phát ra từ trung tâm bàn tay phải của Đức Ki Tô. Những vòng đó trông như những vòng khói bành trướng càng lúc càng rộng hơn, khi thoát ra từ bàn tay phải của Đức Ki Tô. Ánh sáng từ những vòng đó đi xuyên qua bản chất mình, và tôi có thể cảm thấy ánh sáng xuyên qua mình.

Tiếng nói hỏi: “Ngươi thấy rồi chứ? Ánh sáng đó xuyên qua tất cả những gì được tạo nên”

Tôi chỉ có thể nhìn những gì đang xảy ra. Tôi đứng đó trong một lúc, trong khi cảm thấy cái ánh sáng đó xuyên qua mình theo những khoảng thời gian đều đặn. Bản chất tôi bắt đầu chuyển động xuống phía dưới, vận tốc gia tăng rất nhanh chóng, và chẳng bao lâu tôi du hành xuống dưới với một vận tốc nhanh vô cùng, y như lúc mình du hành lên trên.

Sau một khoảng thời gian, tôi bắt đầu trông thấy một vài tinh tú và hành tinh, khi mình vùn vụt xuống dưới với một vận tốc rất cao. Dưới mình tôi trông thấy một quả cầu nhỏ bé như trái cam bắt đầu càng lúc trở nên lớn hơn. Tôi nhận ra Trái Đất, và với cái vận tốc mình du hành, tôi nghĩ rằng mình sẽ đâm sầm vào đó, và bản chất mình sẽ nổ thành hàng tỷ mảnh nhỏ xíu trong lúc đụng chạm, nhưng khi tôi đến gần Trái Đất, vận tốc theo đó tôi du hành giảm dần.

Tôi nhận ra lục địa Bắc Mỹ, và phần phía Tây của Canada, rồi tôi thấy mục tiêu mình là Vancouver. Chẳng bao lâu, tôi đến bên cạnh khách sạn mình, tôi có thể trông thấy những chiếc xe hơi đang chạy. Tôi được khiến cho đi xuyên qua bức tường tới phòng mình, để trở về giường ngủ mình.

Ngay sau khi bản chất mình đụng vào giường, tôi bật người dậy, tìm kiếm nút bật đèn, bật đèn và đứng trước một tấm gương lớn, sờ mó cơ thể mình và đồng thời coi xem tất cả các bộ phận cơ thể có trở về hay không từ chuyến đi đó. Tất cả vẫn còn đó. Tôi ngồi trên giường mà không biết phải nghĩ gì về những gì đã xảy ra. Tôi biết nó đã xảy ra, nhưng tại sao và như thế nào? Không có giải đáp cho sự sửng sốt và những câu hỏi của tôi.

Chứng nghiệm đó không có nghĩa lí gì với mình, cho tới khi tôi nghe Pak Subuh nói latihan là ánh sáng nguyên thuỷ.

Hiện nay theo tôi hiểu thì cái ánh sáng nguyên thuỷ đó xuyên qua bất cứ gì và bất cứ ai được tạo ra (như tôi đã thấy và cảm được trong chứng nghiệm trên). Với những ai quy thuận (bằng cách tập latihan) cái ánh sáng nguyên thuỷ đó xuyên qua chúng ta theo những khoảng thời gian đều đặn, và cái ánh sáng đó dần dần thay đổi chúng ta. Nó sẽ tiếp tục thay đổi chúng ta cho tới khi chúng ta cho tới khi chúng ta trở thành những sinh vật chân thực và cao quý của Thượng Đế. Với những ai không tập latihan, hay bỏ tập, cái ánh sáng đó xuyên qua họ mà không thay đổi bất cứ gì, vì họ không quy thuận, nghĩa là họ không muốn thay được thay đổi bởi ánh sáng nguyên thuỷ. Họ không muốn được thay đổi bởi Thượng Đế.

Tôi tin rằng ngay cả những ai tập latihan cũng phải cầu xin Thượng Đế cho mình những gì mình muốn. Nếu không cầu xin bất cứ gì, họ sẽ không nhận được bất cứ gì. Nếu cầu xin những gì không nên xin, họ sẽ nhận được những gì không nên xin. Chẳng hạn, tôi quen biết một người muốn trở nên rất tài giỏi, tài giỏi hơn những người khác, và nhân vật đó tiếp nhận được việc mình trở nên tài giỏi thêm. Tuy nhiên, sự tài giỏi đó do những sức mạnh thấp hơn trình độ con người; vì vậy nhân vật đó đã thoái hoá thay vì tiến bộ.

Xin các bạn hiểu cho rằng đó chỉ là những gì mình tin tưởng, và tôi không cho đó là đúng. Vì đó là tin tưởng của mình, tôi cảm thấy bổn phận mình là cho biết như vậy, và để cho mọi người tự định đoạt là đúng hay sai. Tôi mong rằng những tin tưởng của mình không xúc phạm tới bất cử ai. Cầu xin Thượng Đế ban ân phước và trợ giúp tất cả các bạn.

 
 
  © 2014 Góc Nhỏ